TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Sự bám víu vào thứ không có thật

Cuối tuần.

Trời không nắng cũng chẳng mưa. Bầu trời xám nhạt phủ một lớp mây mỏng

Chiếc taxi dừng lại trước một con hẻm nhỏ, rợp bóng cây xanh. Ở cuối hẻm là một căn nhà cũ kỹ, mái ngói đỏ nâu, trước cửa treo đầy bùa chú, chuông gió kêu leng keng theo gió nhẹ.

An Nhiên bước xuống xe trước, quay lại kéo tay Nguyệt Hoa:

“Đi nào tiểu thư. Chuẩn bị tinh thần đi, bà này nổi tiếng ‘trúng như thần’ luôn đó.”

Nguyệt Hoa hơi ngập ngừng, ánh mắt vẫn còn chút e dè:

“Cậu chắc là không bị lừa chứ? Tớ đi khám tâm lý còn chẳng ra vấn đề gì…”

An Nhiên huých nhẹ vai cô, nháy mắt:

“Tớ tin linh cảm của mình. Tin luôn là giấc mơ của cậu không phải chuyện bình thường. Giờ chỉ cần cậu bước vào thôi.”

Nguyệt Hoa hít sâu một hơi, rồi theo An Nhiên bước vào ngôi nhà.

Bên trong, không gian mờ mờ ảo ảo, mùi nhang thoang thoảng xen lẫn chút hương thảo dược khô. Ánh sáng duy nhất là từ mấy ngọn nến đỏ đặt rải rác khắp nơi.

Ngồi chính giữa là một người phụ nữ lớn tuổi, tóc bạc trắng búi cao, ánh mắt sâu như thể có thể nhìn xuyên thấu lòng người.

Bà không nhìn hai cô gái mà chỉ chậm rãi nói:

“Người cần xem là cô gái đứng sau, đúng chứ?”

Nguyệt Hoa giật mình. An Nhiên huých nhẹ cô, hất cằm: “Đi đi.”

Cô bước tới, ngồi xuống tấm đệm vải đỏ trước mặt bà. Tim cô đập nhanh không rõ vì hồi hộp hay… có gì đó bản năng đang cảnh báo.

Người đàn bà nhìn cô một hồi lâu, đôi mắt sắc như dao gọt từng lớp cảm xúc giấu kín.

Bà thầy xoay người lấy ra một hộp gỗ cổ nhỏ, bên trong là ba đồng xu đồng cũ kỹ và một bó que trúc mảnh đã ngả màu thời gian.

Nguyệt Hoa nhìn mà ngẩn ngơ.

Bà thầy trải một tấm vải đỏ, vẽ lên mặt vải một vòng tròn âm dương.

Bà đặt ba đồng xu vào tay cô.

“Lắc sáu lần. Đừng nghĩ gì cả. Mỗi lần rơi, ta sẽ ghi lại, dựng quẻ.”

Nguyệt Hoa gật nhẹ, tay cô run run khi những đồng xu chạm vào lòng bàn tay lạnh ngắt như nước giếng sâu.

Lách cách.

Tiếng kim loại va vào nhau vang vọng giữa căn phòng nhỏ.

Bà lặng lẽ ghi lại từng hào âm dương.

Một lúc sau, bà dừng bút. Trên giấy là một quẻ Kinh Dịch hoàn chỉnh.

Bà thầy nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu, sắc mặt dần trầm xuống.

“Quẻ Ly biến thành Khôn.”

“Lửa cháy trong đất. Ngoài ấm, trong thiêu. Một quẻ của vướng mắc, ảo ảnh, và đau thương.”

Nguyệt Hoa chớp mắt:

“Có… ý gì ạ?”

Bà đặt bút xuống, giọng khàn đặc như gió thổi qua núi rừng:

“Ly là hư giả, là ánh sáng rực rỡ nhưng không bền. Là sự bám víu vào thứ không thật.”

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.