0 chữ
Chương 12
Chương 12
“…”
Người này… nói nhiều kinh khủng.
“Hôm nay sao rồi?”
“Nghe nói trường con xa lắm, ở khu đó lại không có camera an ninh.”
“Cái địa bàn lần trước con bảo cũng tạm được đấy.”
“Nơi này đúng là đất vàng đất bạc, đi đâu cũng thấy toàn người có tiền. Làm mắt chú như muốn loá cả lên.”
“Nè, mũ bảo hiểm đội cho đàng hoàng vào, còn khẩu trang, rồi quần áo con cũng mang theo cả đấy.”
Trong túi là một bộ đồ thể thao đỏ chói. Giang Tại La vào nhà vệ sinh công cộng thay ra, còn chú Giang thì cẩn thận xếp bộ đồng phục trường cô lại ngay ngắn.
“Tối nay để thím con giặt sạch, bảo đảm mai mặc lại như mới.”
Chú Giang chở Giang Tại La “thịch thịch thịch” suốt nửa tiếng bằng xe máy, rồi đổi sang đường thủy — ngồi thuyền thêm bốn mươi phút, lên bờ lại chuyển sang xe ba bánh tiếp tục lên đường.
Khi cái mông gần như muốn “nở hoa” vì bị xóc xe liên tục, cuối cùng Giang Tại La cũng về đến nhà.
“Ca!”
Con ngỗng trắng trong sân lập tức xông tới “chào đón” cô bằng một cú mổ chào hỏi, khiến cô giật mình hét toáng lên.
Lúc này thì cô không buồn phản kháng nữa.
Sự thật rành rành bày ra trước mắt là cô thật sự chỉ là một cô gái nghèo bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Tắm rửa qua loa xong, con ngỗng trắng vừa mới mổ cô ban nãy… đã được kho tàu và bưng lên bàn ăn. Giang Tại La cầm đũa không rõ của ai lặng lẽ nhìn nồi thịt ngỗng.
“Ăn đi nào, nhanh ăn đi, dạo này gầy quá rồi! Học hành thi cử vất vả muốn chết nhỉ?”
Thím cô vừa gắp ba miếng thịt ngỗng đầy đũa vào bát cô, vừa nhiệt tình rót sữa bò từ trong ngăn tủ ra ly thủy tinh rồi đẩy tới trước mặt.
Giang Tại La liếc nhìn kỹ bình sữa bò, phát hiện nhãn dán toàn tiếng Úc — dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được đây là loại hàng cao cấp. Nhưng đặt trong căn nhà cũ kỹ, đến gió lùa cũng không chắn nổi như thế này, trông mới… thật kỳ lạ.
Chú Giang cất sữa lại vào tủ lạnh, còn không nỡ rời tay, vuốt ve mấy lần mới quay đầu nói: “La Nhi mà thi thì có gì khó? Quan trọng là phải đóng giả học sinh dốt, chuyện đó mới không dễ đâu nha!”
Giang Tại La nghe đến đây thì hơi mù mờ.
Thím liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng lộ vẻ giễu cợt, nhưng nhanh chóng giấu đi.
“Còn không phải là vì…” Mới nói được nửa câu, thím lập tức ngừng lại, liếc chú Giang một cái, rồi chuyển giọng.
“Nhắc mấy chuyện đó làm gì.”
Sau đó thím nhìn sang Giang Tại La, gương mặt lập tức chuyển sang từ ái đầy quan tâm: “La Nhi à, ăn nhanh đi con, lát nữa còn nghỉ ngơi sớm.”
“Vâng vâng ạ.” Giang Tại La gật đầu lia lịa, răm rắp nghe lời mà ăn cơm.
Người này… nói nhiều kinh khủng.
“Hôm nay sao rồi?”
“Nghe nói trường con xa lắm, ở khu đó lại không có camera an ninh.”
“Cái địa bàn lần trước con bảo cũng tạm được đấy.”
“Nơi này đúng là đất vàng đất bạc, đi đâu cũng thấy toàn người có tiền. Làm mắt chú như muốn loá cả lên.”
“Nè, mũ bảo hiểm đội cho đàng hoàng vào, còn khẩu trang, rồi quần áo con cũng mang theo cả đấy.”
Trong túi là một bộ đồ thể thao đỏ chói. Giang Tại La vào nhà vệ sinh công cộng thay ra, còn chú Giang thì cẩn thận xếp bộ đồng phục trường cô lại ngay ngắn.
“Tối nay để thím con giặt sạch, bảo đảm mai mặc lại như mới.”
Chú Giang chở Giang Tại La “thịch thịch thịch” suốt nửa tiếng bằng xe máy, rồi đổi sang đường thủy — ngồi thuyền thêm bốn mươi phút, lên bờ lại chuyển sang xe ba bánh tiếp tục lên đường.
“Ca!”
Con ngỗng trắng trong sân lập tức xông tới “chào đón” cô bằng một cú mổ chào hỏi, khiến cô giật mình hét toáng lên.
Lúc này thì cô không buồn phản kháng nữa.
Sự thật rành rành bày ra trước mắt là cô thật sự chỉ là một cô gái nghèo bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Tắm rửa qua loa xong, con ngỗng trắng vừa mới mổ cô ban nãy… đã được kho tàu và bưng lên bàn ăn. Giang Tại La cầm đũa không rõ của ai lặng lẽ nhìn nồi thịt ngỗng.
“Ăn đi nào, nhanh ăn đi, dạo này gầy quá rồi! Học hành thi cử vất vả muốn chết nhỉ?”
Thím cô vừa gắp ba miếng thịt ngỗng đầy đũa vào bát cô, vừa nhiệt tình rót sữa bò từ trong ngăn tủ ra ly thủy tinh rồi đẩy tới trước mặt.
Chú Giang cất sữa lại vào tủ lạnh, còn không nỡ rời tay, vuốt ve mấy lần mới quay đầu nói: “La Nhi mà thi thì có gì khó? Quan trọng là phải đóng giả học sinh dốt, chuyện đó mới không dễ đâu nha!”
Giang Tại La nghe đến đây thì hơi mù mờ.
Thím liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng lộ vẻ giễu cợt, nhưng nhanh chóng giấu đi.
“Còn không phải là vì…” Mới nói được nửa câu, thím lập tức ngừng lại, liếc chú Giang một cái, rồi chuyển giọng.
“Nhắc mấy chuyện đó làm gì.”
Sau đó thím nhìn sang Giang Tại La, gương mặt lập tức chuyển sang từ ái đầy quan tâm: “La Nhi à, ăn nhanh đi con, lát nữa còn nghỉ ngơi sớm.”
11
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
