TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

“Lời hứa của anh, em có thể tin được không?”

“Có thể.” Anh trả lời chắc nịch.

Bùi Tây Tình bỗng thấy yên tâm.

Cô len lén nhìn anh một cái.

Gương mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, luôn giữ khoảng cách và lý trí, như thể chuyện gì cũng kiểm soát được. Không biết nếu cắn một cái, có bị bóp cổ tức giận không nữa… Nhưng chắc… không đến mức ấy đâu ha?

Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ cô càng muốn cắn.

Người này thật sự không sợ cô lúc nào đó biến thành tang thi rồi lao vào cắn anh một phát sao?

Xuống đến tầng trệt, cô cúi đầu suy nghĩ thì bị người đột ngột xuất hiện phía trước làm giật mình.

Nhìn thấy gương mặt có chút cáu kỉnh của Lăng Lãng, cô chớp mắt: “Lăng Lãng… sao anh lại ở đây?”

“Sao tôi lại không được ở đây?” Lăng Lãng nhíu mày: “Cô đúng là biết chạy, chạy tới chỗ thế này ngủ ngon lành, hưởng thụ quá ha. Tôi với anh trai tôi tìm cô cả đêm, vậy mà cô lại nằm ngủ ngon lành trong khách sạn hạng sang. Cô không sợ tang thi à?”

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ tôi phải lang thang ngoài đường, trốn trong góc ôm mình khóc à?”

“Trước đây cô chẳng phải như vậy sao?”

“Tôi không có, được chưa! Lần trước là tai nạn mà tôi cũng đâu có khóc.” Bùi Tây Tình bực bội nói: “Tôi không sợ tang thi đâu.”

Lăng Lãng: “Xì, thiệt không đó?”

Anh taghé sát hơn, nhìn chằm chằm vào mắt cô, rồi đột nhiên nói: “Cô khóc à?”

Mặt Bùi Tây Tình vốn đã trắng, lại mỏng manh dễ đỏ, ánh sáng ban đêm dù không tốt nhưng với dị năng giả như anh thì dễ như chơi. Vừa liếc là thấy rõ biến hóa trên mặt cô, ánh mắt dần rơi xuống môi cô.

Cô ngước mắt, tóc tai rối bời, ánh mắt khẽ vương, quần áo mặc cũng lộn xộn, nhìn như vừa ngủ dậy.

Lăng Lãng: “Đồ ngốc.”



???

Bùi Tây Tình: “Anh bị gì vậy? Tự nhiên chửi người khác?”

“Tôi thấy đầu cô chắc ngủ đến mụ mị rồi.” Lăng Lãng nói: “Vậy mặt cô sao đỏ vậy? Không phải bị đánh chứ?”

Bùi Tây Tình theo phản xạ đưa tay sờ má, như còn cảm giác đau âm ỉ, cô quay mặt đi: “Chắc là vậy, đừng hỏi nữa.”

Lăng Lãng đứng quá gần, cô cảm thấy nếu anh ta nhìn thêm chút nữa, chuyện trên lầu vừa rồi thể nào cũng bị phát hiện.

Anh ta nhìn kỹ gương mặt cô thêm lần nữa, định nói gì đó…

Chưa kịp mở lời, Đoạn Kiêu Lâm phía sau đã lên xe: “Đi thôi.”

Lăng Lãng đáp: “Đến liền.”

Anh ta quay lại nhìn cô: “Còn đứng đó làm gì?”

Bùi Tây Tình nhanh chóng lên xe, tránh ánh mắt của người đàn ông, ngoan ngoãn chui ra ghế sau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lăng Lãng cứ thấy kỳ lạ nhưng lại không nói rõ được là lạ ở đâu.

Trong xe im phăng phắc, không ai nói câu nào, chỉ còn tiếng lốp xe lăn trên mặt đường. Lăng Lãng có hơi bực thỉnh thoảng nhìn lên gương chiếu hậu, thấy Bùi Tây Tình đã kéo mũ che mặt, tựa vào ghế ngủ từ lâu anh ta chỉ biết nhếch mép, đạp ga tăng tốc.

Hơn một tiếng sau, xe mới chầm chậm quay về doanh địa, bắt đầu giảm tốc.

Bùi Tây Tình mở mũ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời sắp sáng rồi.

Lửa trong doanh địa cũng tắt cả.

Cả đêm chỉ ngủ được có ba tiếng, cô không nhịn được ngáp một cái. Xe vừa dừng, liền có người gõ cửa kính.

Cô giật mình, thấy gương mặt Long Nghiên bên ngoài thì lập tức gọi lớn: “Chị Long Nghiên!”

Long Nghiên gật đầu: “Em không sao chứ? Cô nhóc này mất tích cả đêm, đúng là không để người khác yên tâm.”

“Em xin lỗi…”

Long Nghiên nói: “Xuống xe đi, để chị kiểm tra xem em thế nào.”

“Vâng.”

Cô xuống xe đi theo Long Nghiên vào lều bên cạnh.

Lăng Lãng mở cửa xe bước ra, hỏi Đoạn Kiêu Lâm: “Anh, sao anh tìm ra cô ấy vậy?”

Anh ta đã lục tung cả ngọn núi, rồi chạy đến thành phố phía trước tìm, mấy chỗ đều không thấy bóng dáng, thế mà chưa bao lâu đã nhận được định vị từ anh trai mình.

Tới khách sạn rồi, anh ta còn tưởng anh ta mình nhầm, nơi đó vừa hẻo lánh vừa khó tìm, không tìm từng nhà thì làm sao thấy người?

“May mắn thôi.” Đoạn Kiêu Lâm thản nhiên đáp.

Lăng Lãng: “Sao vận may của em tệ vậy?”

Anh liếc Lăng Lãng, không trả lời trực tiếp: “Sắp xếp hành trình, đừng lãng phí thời gian.”

“Rồi em cho mọi người nghỉ ngơi một tiếng, rồi xuất phát.”

Anh theo sau bước chân của Đoạn Kiêu Lâm, bỗng hỏi: “Anh, sau khi về căn cứ, Bùi Tây Tình… định xử lý thế nào?”

Dù gì cô cũng là tang thi. Chỉ cần là tang thi thì nhất định sẽ bị tiêu diệt.

Đoạn Kiêu Lâm im lặng một lúc rồi nói: “Tùy tình hình.”

8

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.