0 chữ
Chương 36
Chương 36
Không biết anh đã đến từ khi nào nhưng chắc chắn đã ngồi đây một lúc lâu.
Tầm mắt lướt từ ống quần vest dính bùn đất lên phía trên dưới vẻ ngoài cấm dục và điềm tĩnh ấy là một con thú dữ đang chực chờ lao ra.
Đến gần rồi, cô ngửi thấy mùi gỗ lạnh nhàn nhạt trên người anh, hơi thở anh bao phủ trên đỉnh đầu khiến cô rùng mình.
Cô biết rõ hơn ai hết Đoạn Kiêu Lâm không phải mấy gã thô lỗ, chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới, càng không phải fan cuồng trong thế giới thật, ngày đêm điên đảo vì nhan sắc hay vóc dáng cô.
Anh là một người đàn ông trưởng thành. Mang theo ánh nhìn mà cô không thể hiểu thấu, quá khứ chưa từng chạm đến, cùng với sức mạnh và sự tự chủ tuyệt đối mà cô chẳng thể kiểm soát.
Bùi Tây Tình mềm nhũn người, ngồi bệt xuống đất. Nhìn chẳng khác gì một con thú nhỏ tội nghiệp, quỳ bên chân anh vì không thể có được thứ mình muốn.
Số phận là vậy. Cô tưởng mình có thể trốn thoát nhưng hiện thực lúc nào cũng tàn nhẫn.
Một nữ phụ phá kịch bản, trở thành vật thí nghiệm ở căn cứ... cốt truyện chưa từng nghĩ tới. Cô chỉ muốn buông bỏ, sống được thì sống, không thì chết sớm còn hơn. Nhưng nếu vào phòng thí nghiệm rồi, sống còn chẳng bằng chết, nói gì đến giải thoát?
Vừa thu lại ánh nhìn, cằm cô đã bị một bàn tay rộng và rắn rỏi nâng lên.
Ngón tay anh mạnh mẽ, không cho phép từ chối, nâng nhẹ lên khiến cô lần nữa phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Đoạn Kiêu Lâm giống như vị thần nắm giữ quyền sinh sát từ nơi tối tăm sâu thẳm nhìn xuống cô.
Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, hơi thở cũng như bị cuốn vào nhau, sự mập mờ và khao khát trong đó dần rõ rệt. Trong mắt anh, dường như có điều gì đó vừa rạn vỡ: “Thân phận của Đoạn Kiêu Lâm thì không thể. Nhưng luôn có cách khác.”
“Hả...” Bùi Tây Tình chưa kịp hiểu, mãi sau mới nhận ra anh đang trả lời câu hỏi khi nãy, vô thức hỏi lại: “Cách khác là gì?”
Đốt ngón tay anh lướt qua má cô, để lại dấu vết nhè nhẹ. Cái lạnh từ nơi tiếp xúc lan khắp người rồi dần nóng lên.
“Đau quá...” Cô nhíu mày. Lực tay anh mạnh quá, cô không chịu nổi.
Giọng anh khàn khàn vang bên tai: “Đến chút đau cũng không chịu được, sao dám chọc vào tôi?”
Bùi Tây Tình trợn tròn mắt.
Anh lại khẽ bật cười: “Đừng ngạc nhiên thế. Anh biết em muốn gì.”
Cô nín thở rồi nghe anh nói: “Anh có thể cho em.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
Anh mím môi: “Nhưng điều anh muốn, em có cho nổi không?”
Đầu óc của Bùi Tây Tình choáng váng.
Tầm nhìn cũng trở nên mờ nhòe.
Không thấy rõ ánh mắt sau lớp kính của anh ta là như thế nào nhưng cô lại có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu.
Một vài chuyện, chẳng hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Người đàn ông này cũng vậy.
Cô mấp máy môi, mở miệng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu anh không nói, sao em biết mình có thể cho được hay không?”
Ánh mắt của người đàn ông ấy u tối, chẳng rõ là đang cười nhạo cô không biết trời cao đất dày, hay chỉ là xem thường sự ngây ngô của cô.
Một lúc sau, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp, mang theo chút dụ dỗ, khiến nửa người cô tê rần.
“Là em nói đấy.”
Bùi Tây Tình theo bản năng co rụt cổ lại.
Đoạn Kiêu Lâm giữ lấy cánh tay cô: “Dậy đi.”
Bùi Tây Tình mềm nhũn chân, đứng không nổi, cả người ngã vào lòng anh, bị anh ôm ngang eo đặt lên giường phía sau.
Anh ở rất gần, như thể sắp đè người xuống nhưng ngay sau đó lại rút tay lại đứng thẳng người nói: “Mặc quần áo vào.”
Cô vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc đối thoại vừa rồi, còn đang ngơ ngác thì nghe thấy giọng nói anh: “Biến thành tang thi rồi, đến lạnh cũng không thấy à?”
Nói cô lì à? Người lì thật là anh ta thì có!
Bùi Tây Tình đỏ mặt vội mặc đồ, chỉnh tề xong thì thấy anh đã đứng ở cửa, cô bước theo sau, nhỏ giọng hỏi: “Nếu em biến thành tang thi rồi, anh vẫn định dẫn em đi à? Người của Farallon chắc chắn sẽ không nương tay với tang thi đâu. Anh không sợ bị họ trách sao?”
Cô muốn biết, tất cả những điều này, thật sự chỉ vì chút giá trị nghiên cứu đó sao?
Nhưng ánh mắt anh nhìn cô, rõ ràng không đơn thuần như thế vậy mà lại không để lộ chút cảm xúc nào.
Một người khi đã đủ đặc biệt khi mất đi giá trị lợi dụng sẽ lập tức trở thành đồ bỏ đi.
“Nếu chuyện đó cũng cần lo thì....” Anh bước xuống lầu chậm rãi: “Chuyện vừa rồi anh đã không hứa hẹn gì cả.”
Tầm mắt lướt từ ống quần vest dính bùn đất lên phía trên dưới vẻ ngoài cấm dục và điềm tĩnh ấy là một con thú dữ đang chực chờ lao ra.
Đến gần rồi, cô ngửi thấy mùi gỗ lạnh nhàn nhạt trên người anh, hơi thở anh bao phủ trên đỉnh đầu khiến cô rùng mình.
Cô biết rõ hơn ai hết Đoạn Kiêu Lâm không phải mấy gã thô lỗ, chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới, càng không phải fan cuồng trong thế giới thật, ngày đêm điên đảo vì nhan sắc hay vóc dáng cô.
Anh là một người đàn ông trưởng thành. Mang theo ánh nhìn mà cô không thể hiểu thấu, quá khứ chưa từng chạm đến, cùng với sức mạnh và sự tự chủ tuyệt đối mà cô chẳng thể kiểm soát.
Bùi Tây Tình mềm nhũn người, ngồi bệt xuống đất. Nhìn chẳng khác gì một con thú nhỏ tội nghiệp, quỳ bên chân anh vì không thể có được thứ mình muốn.
Một nữ phụ phá kịch bản, trở thành vật thí nghiệm ở căn cứ... cốt truyện chưa từng nghĩ tới. Cô chỉ muốn buông bỏ, sống được thì sống, không thì chết sớm còn hơn. Nhưng nếu vào phòng thí nghiệm rồi, sống còn chẳng bằng chết, nói gì đến giải thoát?
Vừa thu lại ánh nhìn, cằm cô đã bị một bàn tay rộng và rắn rỏi nâng lên.
Ngón tay anh mạnh mẽ, không cho phép từ chối, nâng nhẹ lên khiến cô lần nữa phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Đoạn Kiêu Lâm giống như vị thần nắm giữ quyền sinh sát từ nơi tối tăm sâu thẳm nhìn xuống cô.
Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, hơi thở cũng như bị cuốn vào nhau, sự mập mờ và khao khát trong đó dần rõ rệt. Trong mắt anh, dường như có điều gì đó vừa rạn vỡ: “Thân phận của Đoạn Kiêu Lâm thì không thể. Nhưng luôn có cách khác.”
Đốt ngón tay anh lướt qua má cô, để lại dấu vết nhè nhẹ. Cái lạnh từ nơi tiếp xúc lan khắp người rồi dần nóng lên.
“Đau quá...” Cô nhíu mày. Lực tay anh mạnh quá, cô không chịu nổi.
Giọng anh khàn khàn vang bên tai: “Đến chút đau cũng không chịu được, sao dám chọc vào tôi?”
Bùi Tây Tình trợn tròn mắt.
Anh lại khẽ bật cười: “Đừng ngạc nhiên thế. Anh biết em muốn gì.”
Cô nín thở rồi nghe anh nói: “Anh có thể cho em.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
Anh mím môi: “Nhưng điều anh muốn, em có cho nổi không?”
Đầu óc của Bùi Tây Tình choáng váng.
Tầm nhìn cũng trở nên mờ nhòe.
Không thấy rõ ánh mắt sau lớp kính của anh ta là như thế nào nhưng cô lại có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu.
Người đàn ông này cũng vậy.
Cô mấp máy môi, mở miệng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu anh không nói, sao em biết mình có thể cho được hay không?”
Ánh mắt của người đàn ông ấy u tối, chẳng rõ là đang cười nhạo cô không biết trời cao đất dày, hay chỉ là xem thường sự ngây ngô của cô.
Một lúc sau, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp, mang theo chút dụ dỗ, khiến nửa người cô tê rần.
“Là em nói đấy.”
Bùi Tây Tình theo bản năng co rụt cổ lại.
Đoạn Kiêu Lâm giữ lấy cánh tay cô: “Dậy đi.”
Bùi Tây Tình mềm nhũn chân, đứng không nổi, cả người ngã vào lòng anh, bị anh ôm ngang eo đặt lên giường phía sau.
Anh ở rất gần, như thể sắp đè người xuống nhưng ngay sau đó lại rút tay lại đứng thẳng người nói: “Mặc quần áo vào.”
Cô vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc đối thoại vừa rồi, còn đang ngơ ngác thì nghe thấy giọng nói anh: “Biến thành tang thi rồi, đến lạnh cũng không thấy à?”
Nói cô lì à? Người lì thật là anh ta thì có!
Bùi Tây Tình đỏ mặt vội mặc đồ, chỉnh tề xong thì thấy anh đã đứng ở cửa, cô bước theo sau, nhỏ giọng hỏi: “Nếu em biến thành tang thi rồi, anh vẫn định dẫn em đi à? Người của Farallon chắc chắn sẽ không nương tay với tang thi đâu. Anh không sợ bị họ trách sao?”
Cô muốn biết, tất cả những điều này, thật sự chỉ vì chút giá trị nghiên cứu đó sao?
Nhưng ánh mắt anh nhìn cô, rõ ràng không đơn thuần như thế vậy mà lại không để lộ chút cảm xúc nào.
Một người khi đã đủ đặc biệt khi mất đi giá trị lợi dụng sẽ lập tức trở thành đồ bỏ đi.
“Nếu chuyện đó cũng cần lo thì....” Anh bước xuống lầu chậm rãi: “Chuyện vừa rồi anh đã không hứa hẹn gì cả.”
7
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
