0 chữ
Chương 7
Chương 7
Sau khi hiểu rõ mọi đầu đuôi mọi chuyện, Thẩm Yên tức khắc đá văng cửa gỗ của gian phòng vệ sinh, hóa ra cô bị khóa trái bên trong.
Giờ này chắc đang trong tiết học, trong nhà vệ sinh hoàn toàn không có ai, yên tĩnh đến lạ thường. Mơ hồ còn nghe được tiếng học sinh đọc bài đều đều vang lên từ cửa sổ. Cô nhìn thấy trong gương khuôn mặt nhợt nhạt và chật vật của mình. Phải nói, nguyên chủ đúng là một mỹ nhân có tiềm năng: khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, đôi mày lá liễu, môi anh đào, cặp mắt hạnh lấp lánh như vì sao. Đúng chuẩn kiểu nhan sắc thanh tú, ngoan ngoãn, nhìn là biết dễ bắt nạt.
Và đúng thật, dễ bắt nạt đến mức bị người ta bắt nạt đến chết.
Nhưng giờ thì khác rồi, Thẩm Yên từng làm cố vấn cuộc đời nhiều năm, nguyên tắc của cô là “lấy lý mà đấm người”. Loại uất ức này cô tuyệt đối không thể nuốt trôi.
Chỉ là không biết nguyên chủ có phải thật sự sắp chết rồi không, vì cô cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, vừa lạnh vừa nóng, tức ngực khó thở, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
Thế này thì không ổn, đến sức đánh người còn chẳng có, thân thể nguyên chủ đúng là quá yếu.
Thẩm Yên lau mồ hôi lạnh trên trán: [Cửu Nhi, cậu xem mấy viên đan dược tôi tích từ trước còn không?]
Cô làm cố vấn nhiều năm, hoàn thành vô vàn nhiệm vụ. Tuy đa phần điểm nhiệm vụ đều được cô tích góp để đổi lấy quyền tái sinh, nhưng vì để đảm bảo nhiệm vụ thành công, cô vẫn tiết kiệm từng tí một, chắt chiu để dành được ít đan dược và đạo cụ.
Ví dụ như “Đại lực hoàn” và “Phi mao cước hoàn”, một viên giúp tăng sức mạnh như trâu, một viên giúp thân pháp nhẹ như chim yến. Chỉ tiếc rằng hiệu lực có giới hạn thời gian, không thể duy trì lâu dài.
Tất nhiên, loại đan quý giá này bình thường cô chẳng nỡ dùng, những lúc bị cảm cúm nhẹ thì chỉ nhờ cậy sức đề kháng tự nhiên của cơ thể.
Hệ thống 0909: [...]
Rõ ràng là keo kiệt mua toàn đồ rẻ tiền mà còn nói như thể rất có chí khí.
Nếu để Thẩm Yên tự nói thì đó không phải keo kiệt, mà là "tận dụng tài nguyên hợp lý". Chuyện có thể giải quyết bằng một đồng, cô tuyệt đối không tiêu một đồng một xu, cô đâu có rỗi hơi thừa tiền.
Chỉ là tình hình bây giờ hơi đặc biệt, thân thể nguyên chủ quá yếu. Nếu không nghĩ cách thì sợ rằng chưa kịp ra tay đánh người thì đã ngã lăn ra đất ngất xỉu rồi.
Suy nghĩ một lúc, cô đành cắn răng, đau lòng lấy ra một viên đan trong hệ thống rồi bỏ vào miệng nhai, đến lúc nhai nát còn không nỡ nuốt ngay.
Mùi vị socola rẻ tiền quen thuộc lan ra từ đầu lưỡi, một hương vị quen thuộc. Thứ cô ăn không phải viên đan bình thường, mà là "viên đan vĩ đại mang theo ước mơ vĩ đại" của cô!
Hệ thống 0909: [...]
Giờ này chắc đang trong tiết học, trong nhà vệ sinh hoàn toàn không có ai, yên tĩnh đến lạ thường. Mơ hồ còn nghe được tiếng học sinh đọc bài đều đều vang lên từ cửa sổ. Cô nhìn thấy trong gương khuôn mặt nhợt nhạt và chật vật của mình. Phải nói, nguyên chủ đúng là một mỹ nhân có tiềm năng: khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, đôi mày lá liễu, môi anh đào, cặp mắt hạnh lấp lánh như vì sao. Đúng chuẩn kiểu nhan sắc thanh tú, ngoan ngoãn, nhìn là biết dễ bắt nạt.
Và đúng thật, dễ bắt nạt đến mức bị người ta bắt nạt đến chết.
Nhưng giờ thì khác rồi, Thẩm Yên từng làm cố vấn cuộc đời nhiều năm, nguyên tắc của cô là “lấy lý mà đấm người”. Loại uất ức này cô tuyệt đối không thể nuốt trôi.
Thế này thì không ổn, đến sức đánh người còn chẳng có, thân thể nguyên chủ đúng là quá yếu.
Thẩm Yên lau mồ hôi lạnh trên trán: [Cửu Nhi, cậu xem mấy viên đan dược tôi tích từ trước còn không?]
Cô làm cố vấn nhiều năm, hoàn thành vô vàn nhiệm vụ. Tuy đa phần điểm nhiệm vụ đều được cô tích góp để đổi lấy quyền tái sinh, nhưng vì để đảm bảo nhiệm vụ thành công, cô vẫn tiết kiệm từng tí một, chắt chiu để dành được ít đan dược và đạo cụ.
Ví dụ như “Đại lực hoàn” và “Phi mao cước hoàn”, một viên giúp tăng sức mạnh như trâu, một viên giúp thân pháp nhẹ như chim yến. Chỉ tiếc rằng hiệu lực có giới hạn thời gian, không thể duy trì lâu dài.
Hệ thống 0909: [...]
Rõ ràng là keo kiệt mua toàn đồ rẻ tiền mà còn nói như thể rất có chí khí.
Nếu để Thẩm Yên tự nói thì đó không phải keo kiệt, mà là "tận dụng tài nguyên hợp lý". Chuyện có thể giải quyết bằng một đồng, cô tuyệt đối không tiêu một đồng một xu, cô đâu có rỗi hơi thừa tiền.
Chỉ là tình hình bây giờ hơi đặc biệt, thân thể nguyên chủ quá yếu. Nếu không nghĩ cách thì sợ rằng chưa kịp ra tay đánh người thì đã ngã lăn ra đất ngất xỉu rồi.
Suy nghĩ một lúc, cô đành cắn răng, đau lòng lấy ra một viên đan trong hệ thống rồi bỏ vào miệng nhai, đến lúc nhai nát còn không nỡ nuốt ngay.
Mùi vị socola rẻ tiền quen thuộc lan ra từ đầu lưỡi, một hương vị quen thuộc. Thứ cô ăn không phải viên đan bình thường, mà là "viên đan vĩ đại mang theo ước mơ vĩ đại" của cô!
4
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
