0 chữ
Chương 5
Chương 5
Phải mất một lúc lâu Thẩm Yên mới tiếp nhận xong ký ức của nguyên chủ. Giờ cô mới hiểu rõ nguyên chủ cũng tên là Thẩm Yên, mười bảy tuổi, là một học sinh xuất sắc với thành tích nổi bật. Gia cảnh của cô ấy đúng như những cô gái kia nói: bình thường, giản dị. Bố mẹ đều là nhân viên làm công ty, mỗi tháng lĩnh lương cố định, không tiền không quyền không thế. Với đám con nhà giàu quen ngồi trên cao nhìn xuống, đúng là chẳng có gì đáng để xem trọng.
Còn vì sao nguyên chủ lại chọn theo học ở trường Trung học Anh Tài? Đơn giản vì ngôi trường này cấp học bổng rất hào phóng. Với thành tích học tập xuất sắc, học bổng ba năm cấp ba của cô hoàn toàn đủ để chi trả học phí đại học sau này.
Từ nhỏ cô ấy đã rất độc lập, luôn muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Với nguyên chủ, học ở đâu cũng giống nhau. Huống chi trường Anh Tài chẳng hề tệ, là một trường tư thục nổi tiếng ở thành phố A, giáo viên giỏi, cơ sở vật chất hiện đại. Chỉ là phần lớn học sinh theo học ở đây đều là con cháu nhà quyền quý, như Giang Thiếu Bắc chẳng hạn.
Để tạo điều kiện cho con trai học hành, Giang Như Hải đã quyên tặng hẳn năm mươi triệu tệ làm quỹ giáo dục, khiến cả ngôi trường thay da đổi thịt. Không chỉ đội ngũ giáo viên mà cả trang thiết bị dạy học cũng đều được nâng cấp lên hàng đầu.
Vì thế, người người đều thi nhau lo lót cho con em vào học ở Anh Tài, nhưng đáng tiếc, không phải ai cũng có thể vào được. Nguyên chủ đã đậu vào đây với tư cách là học sinh ưu tú.
Có điều, chính nguyên chủ cũng không ngờ tới, mình vừa mới nhập học chưa bao lâu, còn chưa kịp nhận học bổng thì chỉ vì một câu nói của Giang Thiếu Bắc mà trở thành kẻ thù chung của toàn bộ nữ sinh trong trường, bị bắt nạt đến mức suýt mất nửa cái mạng.
Tiếp nhận xong ký ức, Thẩm Yên chật vật bò dậy khỏi sàn, vặn vẹo tứ chi cứng đờ, vừa làm vừa hỏi: [Cửu Nhi, bao giờ cậu mới sửa xong bản thân? Bao giờ tôi mới được quay về?]
Hệ thống 0909 đúng như dự đoán, đáp lời không chút trách nhiệm: [Hệ thống đang sửa chữa khẩn cấp, không thể tính toán.]
Thẩm Yên: […]
Cô lại hỏi: [Thế cậu có biết nguyên chủ giờ đang ở đâu không?]
Lần này cô đến không giống như mấy lần làm nhiệm vụ trước, vì chuyến xuyên không này đến quá đột ngột. Linh hồn của cô chiếm lấy cơ thể người ta, chẳng khác nào bị quỷ nhập, cũng không rõ linh hồn của nguyên chủ giờ trôi dạt phương nào.
Không có sự chuẩn bị trước, không có kịch bản nhiệm vụ hay mục tiêu hướng dẫn, khiến cô hoàn toàn mù mờ về thế giới hiện tại, chẳng có chút lưu luyến gì, chỉ muốn sớm quay về, dẫn cả nhà lật ngược vận mệnh, bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh.
Câu hỏi này thì Hệ thống 0909 biết, thì ra nguyên chủ vốn thoi thóp sắp chết. Bị tạt nước ướt sũng, lại bị đánh thê thảm rồi nhốt trong buồng vệ sinh không ai phát hiện, cơ thể yếu ớt không thể chịu đựng nổi. Tỷ lệ sống sót còn chưa đến một nửa.
Chính vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của bọn họ mà linh hồn sắp rời xác của nguyên chủ bị Thẩm Yên ép xuống sâu trong ý thức, hiện đang rơi vào trạng thái ngủ mê sâu.
Còn vì sao nguyên chủ lại chọn theo học ở trường Trung học Anh Tài? Đơn giản vì ngôi trường này cấp học bổng rất hào phóng. Với thành tích học tập xuất sắc, học bổng ba năm cấp ba của cô hoàn toàn đủ để chi trả học phí đại học sau này.
Từ nhỏ cô ấy đã rất độc lập, luôn muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Để tạo điều kiện cho con trai học hành, Giang Như Hải đã quyên tặng hẳn năm mươi triệu tệ làm quỹ giáo dục, khiến cả ngôi trường thay da đổi thịt. Không chỉ đội ngũ giáo viên mà cả trang thiết bị dạy học cũng đều được nâng cấp lên hàng đầu.
Vì thế, người người đều thi nhau lo lót cho con em vào học ở Anh Tài, nhưng đáng tiếc, không phải ai cũng có thể vào được. Nguyên chủ đã đậu vào đây với tư cách là học sinh ưu tú.
Có điều, chính nguyên chủ cũng không ngờ tới, mình vừa mới nhập học chưa bao lâu, còn chưa kịp nhận học bổng thì chỉ vì một câu nói của Giang Thiếu Bắc mà trở thành kẻ thù chung của toàn bộ nữ sinh trong trường, bị bắt nạt đến mức suýt mất nửa cái mạng.
Hệ thống 0909 đúng như dự đoán, đáp lời không chút trách nhiệm: [Hệ thống đang sửa chữa khẩn cấp, không thể tính toán.]
Thẩm Yên: […]
Cô lại hỏi: [Thế cậu có biết nguyên chủ giờ đang ở đâu không?]
Lần này cô đến không giống như mấy lần làm nhiệm vụ trước, vì chuyến xuyên không này đến quá đột ngột. Linh hồn của cô chiếm lấy cơ thể người ta, chẳng khác nào bị quỷ nhập, cũng không rõ linh hồn của nguyên chủ giờ trôi dạt phương nào.
Không có sự chuẩn bị trước, không có kịch bản nhiệm vụ hay mục tiêu hướng dẫn, khiến cô hoàn toàn mù mờ về thế giới hiện tại, chẳng có chút lưu luyến gì, chỉ muốn sớm quay về, dẫn cả nhà lật ngược vận mệnh, bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh.
Chính vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của bọn họ mà linh hồn sắp rời xác của nguyên chủ bị Thẩm Yên ép xuống sâu trong ý thức, hiện đang rơi vào trạng thái ngủ mê sâu.
4
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
