0 chữ
Chương 19
Chương 19
Vương Bách nhìn thoáng qua khuôn mặt không biểu cảm của Giang Thiếu Bắc, mắt sáng rực, vừa tò mò vừa hào hứng hỏi: “Em gái, chuyện đó là thật hả? Em nói chỉ cần đưa mười tỷ là em sẽ rời xa Thiếu Bắc, chuyển trường luôn à?”
Câu đó ai mà dám nhận chứ?
Không phải kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ chối bay chối biến. Dù có cắn lưỡi cũng không nhận.
Với vẻ mặt nghiêm túc, Thẩm Yên khẳng định chắc nịch nói: “Đúng vậy, là em nói đấy. Và cam kết này… có hiệu lực vĩnh viễn.”
Hả? Thẩm Yên dám thừa nhận luôn?
Thẩm Yên thong dong nói tiếp: “À đúng rồi, một người thì đúng là khó mà bỏ ra được số tiền đó. Em đề nghị mọi người hãy góp vốn chung, đông người sức lớn mà. Dù sao kết quả cũng như nhau, mọi người đừng quá cứng nhắc về mặt hình thức.”
Mọi người: “…?”
Góp vốn cái đầu á!
Gương mặt không cảm xúc của Giang Thiếu Bắc có chút biến chuyển. Anh nhấc mắt, hai con ngươi đen như mực lặng lẽ nhìn về phía cô.
Vương Bách đơ cái mặt ra. Anh không ngờ Thẩm Yên dám thẳng thừng thừa nhận như vậy, mà sau khi thừa nhận rồi thì anh cũng… hết biết đường phản ứng: “Em gái, em với Thiếu Bắc có gì liên quan đâu mà lại đòi mười tỷ chỉ để rời khỏi cậu ấy?”
Thẩm Yên trợn tròn mắt vẻ ngạc nhiên: “Sao lại không liên quan? Giang thiếu từng chủ động nói chuyện với em một câu đó nha! Không thấy mọi người phát điên hết cả lên sao? Điên đến mức tụm năm tụm ba lại bắt nạt em! Anh trai à, em thấy người có vấn đề là anh đấy, chứ không phải em đâu.”
Vương Bách: “…?”
Giang Thiếu Bắc: “…”
Tất cả những người có mặt: “…”
Cô gái nhỏ đứng ở đó, cả người lấm lem, tóc còn ướt nhẹp rối bù, gương mặt trắng bệch xinh xắn bị in rõ một dấu bàn tay đỏ rực, cả người rõ ràng trông rất thê thảm. Vậy mà đôi mắt đen láy long lanh như nho đen ấy lại nhìn bọn họ như thể đang nhìn… một lũ thiểu năng trí tuệ.
Đám học sinh xung quanh nhảy dựng lên vì phấn khích.
“Vương Bách, em hỏi anh nhé, Giang thiếu đã chủ động nói chuyện với em, thậm chí còn chủ động hỏi tên em nữa. Anh hỏi thử mấy người bên cạnh xem có ai được đãi ngộ như em không?”
Vương Bách ngập ngừng lắc đầu. Đúng thật là không ai có.
“Người ta vẫn bảo, thích một người là bắt đầu từ sự tò mò. Giang thiếu tò mò về em, rất có khả năng sau này Giang thiếu sẽ thích em, đúng không?”
Vương Bách liếc nhìn Giang Thiếu Bắc, rồi lại liếc Thẩm Yên, lưỡng lự muốn lắc đầu tiếp mà thấy… hình như khá có lý. Nhưng mà, em gái à, em tự luyến quá đà rồi đấy!
“Tài sản của Giang thiếu đâu chỉ có mười tỷ? Còn em thì sao? Em đang mạo hiểm mất đi cơ hội được Giang thiếu thích mình! Mạo hiểm đánh mất tương lai của chúng em! Mạo hiểm đánh mất hàng chục cái mười tỷ! Vậy mà em chỉ đòi đúng một cái mười tỷ, chẳng phải là quá nhân văn sao?”
Vương Bách: “…”
Câu đó ai mà dám nhận chứ?
Không phải kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ chối bay chối biến. Dù có cắn lưỡi cũng không nhận.
Với vẻ mặt nghiêm túc, Thẩm Yên khẳng định chắc nịch nói: “Đúng vậy, là em nói đấy. Và cam kết này… có hiệu lực vĩnh viễn.”
Hả? Thẩm Yên dám thừa nhận luôn?
Thẩm Yên thong dong nói tiếp: “À đúng rồi, một người thì đúng là khó mà bỏ ra được số tiền đó. Em đề nghị mọi người hãy góp vốn chung, đông người sức lớn mà. Dù sao kết quả cũng như nhau, mọi người đừng quá cứng nhắc về mặt hình thức.”
Mọi người: “…?”
Gương mặt không cảm xúc của Giang Thiếu Bắc có chút biến chuyển. Anh nhấc mắt, hai con ngươi đen như mực lặng lẽ nhìn về phía cô.
Vương Bách đơ cái mặt ra. Anh không ngờ Thẩm Yên dám thẳng thừng thừa nhận như vậy, mà sau khi thừa nhận rồi thì anh cũng… hết biết đường phản ứng: “Em gái, em với Thiếu Bắc có gì liên quan đâu mà lại đòi mười tỷ chỉ để rời khỏi cậu ấy?”
Thẩm Yên trợn tròn mắt vẻ ngạc nhiên: “Sao lại không liên quan? Giang thiếu từng chủ động nói chuyện với em một câu đó nha! Không thấy mọi người phát điên hết cả lên sao? Điên đến mức tụm năm tụm ba lại bắt nạt em! Anh trai à, em thấy người có vấn đề là anh đấy, chứ không phải em đâu.”
Vương Bách: “…?”
Giang Thiếu Bắc: “…”
Tất cả những người có mặt: “…”
Đám học sinh xung quanh nhảy dựng lên vì phấn khích.
“Vương Bách, em hỏi anh nhé, Giang thiếu đã chủ động nói chuyện với em, thậm chí còn chủ động hỏi tên em nữa. Anh hỏi thử mấy người bên cạnh xem có ai được đãi ngộ như em không?”
Vương Bách ngập ngừng lắc đầu. Đúng thật là không ai có.
“Người ta vẫn bảo, thích một người là bắt đầu từ sự tò mò. Giang thiếu tò mò về em, rất có khả năng sau này Giang thiếu sẽ thích em, đúng không?”
Vương Bách liếc nhìn Giang Thiếu Bắc, rồi lại liếc Thẩm Yên, lưỡng lự muốn lắc đầu tiếp mà thấy… hình như khá có lý. Nhưng mà, em gái à, em tự luyến quá đà rồi đấy!
Vương Bách: “…”
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
