TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Đó là lần đầu tiên Giang Thiếu Bắc nổi giận.

Không ai rõ chuyện sau đó diễn ra thế nào, chỉ biết một mình anh đã hạ gục cả đám năm sáu thằng con trai. Trong đó có mấy người học võ, biết đấu kiếm, từng đại diện đội bóng rổ đi thi đấu, sức vóc không hề yếu. Vậy mà vẫn bị đánh gục.

Sau sự việc ấy, người ta đều hiểu đằng sau vỏ ngoài lạnh lùng thanh tú kia là một con sói hoang hung dữ.

Từ ấy trở đi, không ai dám buôn chuyện sau lưng anh. Ít nhất là không dám ở những nơi công cộng.

Nhưng Giang Thiếu Bắc cứ thản nhiên như thường, như thể cậu trai ra tay đánh người khác sống dở chết dở hôm ấy không phải anh.

Anh sống theo một nguyên tắc rõ ràng: đừng đυ.ng tới tôi thì tôi cũng chẳng động tới ai. Suy cho cùng… anh không phải người khó ở.

Nhưng hôm nay anh lại ra tay lần nữa!

Trương Tư Tuyết bị bóng rổ ném trúng lúc này ngồi bệt dưới đất, cô ta đương nhiên ý thức được mọi chuyện.

Tim cô ta bắt đầu đập loạn nhịp, cảm giác bất an dâng trào.

Cô ta nhìn Giang Thiếu Bắc đang đứng trên sân bóng, rồi quay sang nhìn Thẩm Yên đang được người khác đỡ dậy.

Cái khăn tắm khoác trên vai Thẩm Yên đã rơi xuống đất, để lộ bộ đồng phục học sinh xanh trắng lấm đầy dấu chân, gối cô bị trầy rớm máu, tóc thì rối tung, còn ướt nước.

Cả người trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương đến mức khiến người ta muốn che chở ngay tức khắc.

Cô ta vẫn còn nhớ nụ cười đó, nụ cười đắc thắng sau khi mưu kế thành công.

Bỗng chốc cô ta chợt hiểu ra: Thẩm Yên cố ý! Con nhỏ đó cố ý dẫn theo thầy chủ nhiệm đến sân thể dục tìm mình, cố ý nói những lời đó để chọc giận mình, tất cả chỉ để mình mất mặt trước mặt Giang Thiếu Bắc!

Giờ thì mục đích của Thẩm Yên đã đạt được rồi.

“Thẩm Yên, là mày! Là mày hãm hại tao!” Trương Tư Tuyết hoảng hốt bật dậy khỏi đất, luống cuống bước vài bước về phía Giang Thiếu Bắc: “Giang thiếu! Giang thiếu, anh hiểu lầm em rồi…”

Chàng trai thờ ơ liếc nhìn cô ta, ánh mắt đen thẳm không lộ ra chút cảm xúc nào, giọng nói cũng mang theo vẻ hờ hững lãnh đạm: “Hiểu lầm gì?”

Trương Tư Tuyết cố gắng giữ bình tĩnh: “Em… Em không đánh em ấy! Chỉ là vừa rồi em tức quá… Em ấy cố ý chọc giận em nên em mới không kiềm được…”

Cô ta chỉ vào Thẩm Yên, gào lên: “Thẩm Yên! Em cố tình gài bẫy tôi đúng không!”

Mặt Giang Thiếu Bắc vẫn lạnh tanh.

Lúc này, Thẩm Yên được thầy Trần đỡ dậy, khi đứng lên còn loạng choạng hai bước, trông càng thêm yếu ớt, mong manh.

Nghe vậy, cô hơi nghiêng đầu, để lộ rõ hơn dấu tay đỏ ửng bên má: “Em gài bẫy chị chỗ nào? Gài bẫy thì em phải tự tát mình trước à? Rồi tự đá mình vài cái? Em và chị không thù không oán, thậm chí em còn chẳng biết họ tên đầy đủ của chị là gì, em bày ra cái bẫy to tướng như vậy để làm gì chứ?”

Nhưng những gì Trương Tư Tuyết muốn nói lại không phải cái đó. Cô ta muốn nói là bây giờ, rõ ràng là bây giờ Thẩm Yên đang gài cô ta, làm cô ta mất mặt trước Giang thiếu!

Chắc chắn là do con nhỏ đó ghi hận chuyện trước kia mình đánh nó. Nhưng giờ biết phải nói thế nào? Lần đầu tiên, Trương Tư Tuyết cảm nhận rõ thế nào là có miệng mà không nói được.

4

0

1 tháng trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.