TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Trương Tư Tuyết tất nhiên chẳng khá hơn là bao, nhưng trong lòng vẫn đầy uất ức.

“Rõ ràng là con nhỏ Thẩm Yên…” Cô ta chỉ tay về phía Thẩm Yên.

Thẩm Yên lập tức lảo đảo như thể sắp ngã, khiến Trương Tư Tuyết nhìn mà thấy tức điên: “Mày còn diễn! Diễn nữa hả!”

Thẩm Yên đúng là đang bệnh thật, nếu không phải trước đó đã uống viên thuốc giữ tỉnh táo thì giờ cô đã gục xuống từ lâu. Cô nhìn Trương Tư Tuyết, nghiêm túc hỏi: “Chị hắt nước lạnh lên người em, đánh đập, đe dọa em, cơ thể em thế nào, có bệnh thật hay không... chẳng lẽ chị không phải người rõ nhất sao?”

Trương Tư Tuyết cười khẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn mày còn tinh tường như thế, trông giống người bệnh chỗ nào hả?”

Thẩm Yên lại lảo đảo: “Vì em đủ mạnh mẽ thôi. Sao có thể để mấy loại người như chị đánh gục được?”

Mọi người xung quanh: “…”

Trương Tư Tuyết: “…”

Cuối cùng Trương Tư Tuyết không nhịn được nữa, lý trí bay biến sạch, cô ta lao tới đẩy mạnh một cái.

“Rầm” Thẩm Yên bị đẩy ngã xuống đất.

Trương Tư Tuyết thấy trong lòng thoải mái hơn chút, chỉ tay vào mặt Thẩm Yên quát: “Mày còn diễn nữa à! Tao cho mày diễn nè! Con khốn nạn, hôm nay không cho mày biết tay thì tao không mang họ Trương!”

Thẩm Yên chống tay dưới đất, ngẩng đầu nhìn cô ta. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm như quỷ khiến Trương Tư Tuyết rùng mình. Cô ta chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, giơ chân định đá một phát.

Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng ấy, Trương Tư Tuyết định đánh người giữa thanh thiên bạch nhật à?

“Á!”

Một tiếng hét bật lên. Ai cũng nghĩ phen này Thẩm Yên tiêu rồi.

Không ngờ là Thẩm Yên lại giơ chân lên đá thẳng vào bắp chân Trương Tư Tuyết.

Trương Tư Tuyết bị đá, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Thẩm Yên.

Vừa lúc đó, một quả bóng rổ từ đâu bay đến “bịch” rơi đúng vào người cô ta, rồi lăn lăn vài vòng ra xa.

Cái cảnh này... thật sự là tuyệt phẩm.

Toàn bộ sân trường bỗng im phăng phắc. Bỗng Trương Tư Tuyết bừng tỉnh. Cô ta vội ngẩng đầu nhìn quanh, và quả nhiên thấy người con trai đang đứng trên sân bóng, Giang Thiếu Bắc.

Ánh mắt anh lạnh lùng, thờ ơ như băng tuyết, mang theo chút sắc bén khiến người ta rùng mình, như thể một con sói hoang ẩn mình đã lâu, lúc này mới lộ ra nanh vuốt, đáng sợ đến nghẹt thở.

Tới giờ phút này, Trương Tư Tuyết mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ cơn giận dữ. Cô ta quay đầu nhìn Thẩm Yên, chỉ thấy đối phương khẽ cong môi, nở một nụ cười đắc ý cực kỳ chói mắt.

4

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.