TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Cung nữ thân tín bên cạnh khẽ gật đầu:

“Thưa nương nương, dân gian hiện giờ đang xôn xao. Nô tỳ còn nghe nói, sáng nay trên triều, Thiếu khanh Thái Thường Tự còn công khai chúc mừng Hoàng thượng.”

Cố sung dung hơi nhíu mày Thiếu khanh Thái Thường Tự? Nàng chưa từng nghe nhà họ Cố có giao tình gì với người này. Chắc tên đó chỉ đơn giản là kẻ thích nịnh nọt thôi.

Lúc này, Thủy Minh, một cung nữ khác thắc mắc: “Nương nương, người vì sao lại giúp Ngu tiệp dư vậy? Cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ đến khi dân chúng thật sự tôn nàng ta như thần nữ thì nguy...”

Không phải là để nàng ta chiếm hết chỗ tốt sao? Từ lúc dâng hương vấn an, rõ ràng nương nương và Ngu tiệp dư đã đấu nhau căng đét, ai nấy đều thấy được sao giờ lại quay sang giúp nàng ta?

Cố sung dung liếc qua vẻ mặt nghi hoặc của thị nữ thân tín, khóe môi cong lên một đường cong đầy đắc ý. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác “mọi người đều hồ đồ, chỉ mình ta sáng suốt”.

“Danh vọng của nàng ta càng cao, Hoàng hậu nương nương sẽ càng sinh nghi đề phòng. Đến lúc nàng ta bị chẩn ra có thai, Hoàng hậu nhất định sẽ không ngồi yên. Khi đó, chúng ta có thể mượn tay nàng ta khiến Hoàng thượng nhìn thấu gương mặt thật của Hoàng hậu.”

Nàng hừ nhẹ một tiếng, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo hiểm độc: “Về phần Ngu tiệp dư, đồ giả mãi mãi là đồ giả. Nàng ta càng được nâng cao bao nhiêu, ngã xuống sẽ càng thảm bấy nhiêu.”

Điều nàng không nói ra là thuốc giả thai nàng đã sớm chuẩn bị xong. Trong cung của Ngu tiệp dư, sớm đã có người của nhà họ Cố cài vào, thứ thuốc đó chẳng bao lâu nữa sẽ âm thầm được dùng lên người nàng ta.

Thủy Minh há miệng, muốn nói lại thôi. Nàng cảm thấy nương nương hình như đã quá chủ quan rồi. Dùng tiên hoàng nhập mộng để đề cao Ngu tiệp dư là chính tay Hoàng thượng bày ra nếu chỉ vì chút tức giận mà “vả mặt” chính mình, Hoàng thượng liệu có chấp nhận không?

Mà từ hai năm nay, nương nương dường như ngày càng dễ bị nỗi hận làm lệch lạc tâm tính.

Kỳ thực, nàng từng khuyên qua dù là cung nhân kia đến từ cung Hoàng hậu, cũng chưa chắc mọi chuyện là Hoàng hậu bày mưu. Thái tử địa vị vững như núi, Hoàng hậu sao cần thiết phải tự làm bẩn tay mình chỉ vì một đứa trẻ chưa ra đời?

Tiếc thay, nương nương chẳng bao giờ nghe lọt lời nàng. Thậm chí còn nghi ngờ nàng có tâm tư khác.

Lâu dần, Thủy Minh cũng chẳng dám nói thêm, chỉ đành gật gù thuận theo lời, khéo léo phụ họa: “Vẫn là nương nương anh minh, nô tỳ ngu dốt, nào dám suy nghĩ sâu xa như vậy. Có thể học được một phần tài trí của nương nương, đã là Phật Tổ phù hộ rồi.”

Cố sung dung nghe vậy, tâm trạng liền khoan khoái hẳn, từ ánh mắt đến đầu mày cuối mắt đều phơi phới đắc ý.

Chỉ là sự đắc ý ấy không kéo dài được bao lâu.

Không đến một canh giờ sau, nàng liền nhận được tin Hoàng thượng mở kho thưởng lớn cho Ngu tiệp dư, đích thân hạ chỉ, ban cho nàng một loạt trân bảo quý giá.

Là ban thưởng kiểu gì? Thứ gửi đến từng xe từng thùng lụa là gấm vóc tinh xảo, trân châu bảo ngọc đủ cỡ, dược liệu quý giá, thậm chí còn có trọng minh chẩm do Phạn quốc tiến cống năm ngoái, cùng với rèm ngọc chế tác từ lông phỉ thúy điểu rực rỡ.

Từng món từng món, đều là bảo vật có thể khiến cả hậu cung đỏ mắt!

Mà nàng Cố sung dung, vào cung nhiều năm như vậy, đến nay số lượng ban thưởng cộng lại, chỉ sợ còn không bằng Ngu Diệu Hoa lấy được trong một buổi chiều hôm nay!

Dẫu trong lòng nàng sớm đã có tính toán, đẩy Ngu tiệp dư lên cao, để nàng và Hoàng hậu một mất một còn, là điều kiện tiên quyết cho kế hoạch của nàng tiếp tục.

Ngu Diệu Hoa càng được sủng, nàng càng dễ “mượn gió bẻ măng”.

Nhưng lý trí là một chuyện, cảm xúc lại là chuyện khác. Khi hiện thực tàn nhẫn phơi bày ra ngay trước mắt, lòng nàng vẫn không kìm được mà vỡ phòng tuyến.

Hoàng thượng thiên vị đến độ như vậy, hắn thích Ngu Diệu Hoa đến thế sao? Thậm chí đến cả lễ nghĩa cũng chẳng buồn giả bộ duy trì?

Sự thiên vị trần trụi ấy không chỉ thể hiện qua từng phần thưởng, mà còn khiến Cố sung dung nghe được một tin càng thêm chói tai, Ngu Diệu Hoa không chỉ được phép lập tiểu trù phòng, mà còn được hưởng đãi ngộ của quý tần.

“Ngu Diệu Hoa rốt cuộc là dùng yêu thuật hồ ly gì, mà khiến Hoàng thượng ngay cả lễ chế cũng không để tâm nữa?” Sắc mặt Cố sung dung vặn vẹo, gương mặt xinh đẹp vì nộ khí dâng cao mà trở nên có phần dữ tợn, phá vỡ toàn bộ mỹ cảm thường ngày.

Thị nữ Thủy Minh vội vã báo lại tin tức vừa thăm dò được: “Nô tỳ nghe nói là vì Ngu tiệp dư đã hiến dâng phương pháp chế tạo bạch sa đường, khiến Hoàng thượng long tâm đại duyệt, mới ra tay ban thưởng nhiều như thế.”

Cố sung dung khựng lại một khắc, đôi mắt lóe lên một tia nghi hoặc: “Nàng ta moi cái phương pháp ấy từ đâu ra?”

Nếu đã có thứ tốt như thế trong tay, thì khi bị đẩy vào lãnh cung, sao nàng ta không đem ra cứu mình?

Thủy Minh đáp lời: “Nghe nói là nàng ấy hôm qua đi Tàng Thư Các, vô tình đọc được trong một quyển sách.”

Chuyện Ngu Diệu Hoa đến Tàng Thư Các chỉ mới diễn ra ngày hôm qua nàng chỉ mượn vài quyển sách để gϊếŧ thời gian, thế mà lại tiện tay lấy được phương pháp chế tạo bạch sa đường?

Nếu lời này lan ra ngoài cung, chỉ sợ những dân chúng mê tín kia thật sự sẽ tin nàng ta là thần Phật phù hộ, phúc tinh trời ban mất!

Như thế có hợp lý không?

Dựa vào đâu chứ!?

Cố sung dung không nhịn nổi nữa, đập mạnh tay lên bàn, giận dữ quát: “Bọn đại học sĩ, hàn lâm các các ngươi đều là ăn cơm không? Đọc sách mấy chục năm trời, vậy mà không ai phát hiện ra quyển sách đó? Cuối cùng lại để Ngu Diệu Hoa nhặt được dễ như trở bàn tay!”

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.