TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Suy nghĩ lớn nhất mỗi ngày của nàng, đại khái chỉ xoay quanh một vấn đề: Trưa nay ăn món gì?

Hắn ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia, đáy mắt dịu dàng đến mức dường như sắp nhỏ ra nước: “Diệu Hoa, nàng thật sự là một người rất tốt.”

Hắn nhớ rõ Diệu Hoa, chính là nhũ danh của nàng.

Từ sau khi vào cung đến nay, Ngu Diệu Hoa đều được gọi bằng tước vị. Ngay cả hệ thống bên cạnh cũng toàn gọi nàng là “ký chủ”, cho nên lúc bất ngờ nghe thấy có người gọi mình bằng tên thật, nàng lập tức sững sờ tại chỗ, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc ngây ngẩn, không giấu được nét bối rối.

[Thì ra Hoàng thượng biết tên ta cơ à...]

[Quá rõ ràng! Điều này chứng tỏ ngài ấy cực kỳ để tâm đến ngươi đấy!]Hệ thống không quên tranh thủ mai mối.

[Không, điều này chỉ chứng tỏ Hoàng thượng nhớ dai mà thôi.]

Ngu Diệu Hoa âm thầm nghĩ nửa năm sống trong lãnh cung, cũng không phải hoàn toàn vô ích. Ít nhất, nàng đã hiểu thêm rất nhiều về cái gọi là “quyền lực tối cao”.

Hoàng đế là người có thể phất tay là gió, úp tay là mưa, có thể dễ dàng chi phối sinh tử người khác, cũng có thể chỉ bằng một câu nói mà khiến nàng cả đời không ngóc đầu nổi. Chính vì lẽ đó, nàng lại càng không thể xem trọng vài câu dịu dàng của hắn.

Mấy lời ngọt ngào này chẳng cần thiết phải đem ra phân tích với hệ thống đầu gỗ.

Tuy trong lòng là thế, nhưng trên mặt Ngu Diệu Hoa vẫn diễn tròn vai, biểu cảm như thể vừa được sủng hạnh ngoài mong đợi, đôi mắt long lanh như sắp ngấn nước:

“Không ngờ Hoàng thượng lại biết nhũ danh của thần thϊếp.”

Bùi Linh Nhạc: “…”

Nếu hắn không vô tình nhìn thấy đoạn hội thoại vừa rồi giữa nàng và “thần linh”, suýt nữa đã bị vẻ mặt cảm động ấy đánh lừa cứ tưởng nàng thật lòng say mê hắn, hoá ra cũng chỉ là để sống tốt hơn một chút mà thôi.

Hắn cười nhạt trong lòng yêu hay không yêu cũng chẳng sao cả. Hậu cung đã có đủ kẻ vì hắn mà mê muội, thỉnh thoảng xuất hiện một người không yêu hắn, ngược lại còn thú vị hơn.

Dù sao chỉ cần khi nàng được hưởng lợi, vẫn nhớ đến việc dâng hiến thành quả cho hắn thế là đủ.

Bùi Linh Nhạc cũng phối hợp diễn sâu, lộ ra vẻ si tình chân thành:

“Trẫm chưa từng đặt ai vào lòng sâu sắc đến thế.”

Ngu Diệu Hoa vốn định thuận nước đẩy thuyền, thốt ra mấy lời thâm tình, nhưng ngẫm lại mấy câu tình thoại đó mà nàng nói thật, thì e là nàng sẽ xấu hổ đến mức dùng ngón chân đào ra một cái hố sâu ngay tại Quan Sư Cung để chui xuống mất. Vì vậy, nàng lựa chọn cúi đầu, giả vờ thẹn thùng.

May thay, bữa trưa được đưa lên đúng lúc, cứu nàng khỏi việc phải vận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất để gồng tiếp.

Dù đối diện Hoàng đế có chút gò bó, dù việc "diễn tuồng" khá mệt mỏi, nhưng khi mỹ thực vừa vào miệng Ngu Diệu Hoa liền cảm thấy tất cả đều xứng đáng.

Thật sự là quá ngon! Đặc biệt là món tôm tươi nấu với chân giò thái lát, vị tươi ngọt đậm đà, tan ngay nơi đầu lưỡi, khiến nàng ăn một lần là nhớ mãi.

Sau bữa cơm, Bùi Linh Nhạc mang theo sách cùng túi bạch sa đường rời đi. Trước khi đi, còn ban hạ một đạo thánh chỉ từ nay về sau, Ngu tiệp dư được hưởng đãi ngộ ngang hàng với quý tần, đồng thời được phép thiết lập tiểu trù phòng (bếp riêng).

Đối với Ngu Diệu Hoa, đây rõ ràng là niềm vui ngoài mong đợi.

Về phần chỉ có đãi ngộ mà chưa có danh phận, nàng cũng rất hiểu chuyện dù sao tháng này nàng mới vừa được “thăng liền ba cấp”, thăng nhanh quá cũng quá lộ liễu, hiện giờ có lợi ích thực tế là đã đủ vui.

Đặc biệt là nàng có thể có tiểu trù phòng của riêng mình, từ nay về sau muốn ăn gì, điểm gì, đều không cần ngại ngùng gì nữa rồi!

Trong lòng nàng cảm khái sâu sắc. Hoàng đế đúng là hình mẫu lãnh đạo lý tưởng! Phúc lợi rót về tới miệng, đã thế còn biết thưởng người đúng lúc!

[Thống Thống, ngươi mau khởi động bút danh cũ lại đi! Chúng ta cần tiếp tục quay lại Tàng Thư Các!]

Nàng tính toán: Một khi tin nàng tìm được phương pháp chế tạo bạch sa đường từ sách lan ra, e rằng Tàng Thư Các sắp bị phi tần dẫm đến nát nền rồi.

Nhưng Ngu Diệu Hoa chẳng hề sợ Tàng Thư Các là nơi được Thái Tổ khai quốc của Đại Tề đích thân xây dựng, hơn trăm năm nay thu thập cổ thư dân gian, số lượng vượt quá bốn mươi vạn quyển, đến cả đám đại học sĩ còn chẳng dám nói đã đọc hết một phần trăm nàng sợ gì?

Hệ thống cung đấu cũng cực kỳ phấn khởi cái tên “Thông Minh Tuyệt Đỉnh Thống Thống Tử” của nó rất có khả năng sẽ đi vào sử sách cùng với phương pháp làm đường phèn!



“Thật sự đã lan khắp ngoài cung rồi?” Trong Thanh Di Cung, Cố sung dung lúc này đang chậm rãi thưởng thức cao vải lạnh mà ngự thiện phòng vừa đưa đến.

Vải không phải trái cây tươi theo mùa, vận chuyển vải tươi vào cung tốn kém cực kỳ mà suất phần lễ của Cố sung dung thì không có nổi món này. Loại cao vải nàng đang dùng thực chất là mứt ô mai nấu thành dạng thạch, trộn với đá vụn ăn mát miệng, nhưng lại dễ khiến bụng dạ xáo trộn, nàng chẳng dám ăn nhiều.

Nàng còn đang tính dưỡng thân, để sau này sinh cho biểu ca Hoàng đế một hoàng tử.

Nghĩ tới chữ “hoàng tử”, ánh mắt nàng liền u ám đi, ẩn nhẫn thêm vài phần độc lệ. Nếu không phải vì Hoàng hậu, đứa trẻ trong bụng nàng năm ấy sao có thể không giữ được?

Nàng đã điều tra ra lúc đó, trong ngự hoa viên có một cung nhân từ cung Hoàng hậu từng lén vào đình nghỉ chân nơi nàng ngã quỵ. Nàng dám chắc, là Hoàng hậu ra tay, vì sợ đứa con trong bụng nàng đe dọa địa vị của Thái tử.

Chỉ tiếc, Hoàng thượng bị vẻ ngoài đoan trang rộng lượng của Hoàng hậu mê hoặc thật sự tin nàng ta là người hiền hậu.

So với Ngu Diệu Hoa đang được sủng ái vạn phần hiện tại, Cố sung dung càng căm ghét Hoàng hậu hơn nếu Hoàng hậu và Ngu Diệu Hoa có thể chó cắn mèo cào, đấu đá đến cùng, nàng chẳng ngại đổ thêm dầu vào lửa.

7

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.