0 chữ
Chương 24
Chương 24
Chử Mạch lúc này chẳng để ý gì đến vị trí của Tạ Tụng Thần nữa, giờ anh chỉ hy vọng cậu nhận nhiệm vụ này.
Tạ Tụng Thần vẫn không nhìn Chử Mạch lấy một lần.
Chử Mạch bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt.
Nhiệm vụ của anh là làm sao trong ba tháng biến nhân vật chính trở thành một đại gia.
Nhưng giờ nhân vật chính ngay cả nhiệm vụ đầu tiên cũng không nhận!
NPC như anh chỉ còn biết làm nhiệm vụ thay cho nhân vật chính rồi.
“Chỉ cần cậu hoàn thành hợp đồng này.” Chử Mạch hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Tạ Tụng Thần rồi nói từng chữ một: “Tôi sẽ ngay lập tức đặt cho cậu một bộ vest.”
Tạ Tụng Thần dừng tay dọn đồ lại một chút.
Cậu ngẩng đầu nhìn Chử Mạch.
Một lúc sau, cậu bình tĩnh hỏi: “Thật sao?”
Chử Mạch giả vờ chán ghét nói: “Mỗi ngày mặc cái bộ vest rẻ tiền này đi làm mà còn giống y với em trai tôi, nói ra ngoài tôi cũng thấy xấu hổ.”
Thực ra, anh vẫn đang nhìn Tạ Tụng Thần, trong lòng vô cùng căng thẳng, anh sợ cậu từ chối lần nữa.
Với sự chán ghét của Chử Mạch, Tạ Tụng Thần ngược lại lại không hề tức giận.
"Tài liệu dự án." Tạ Tụng Thần đặt đồ trong tay xuống, nói với giọng bình tĩnh: "Gửi vào email cho tôi."
Trong lòng Chử Mạch thở phào nhẹ nhõm.
Cảm ơn trời, nhân vật chính đã nhận nhiệm vụ rồi!
Có vẻ như cũng không quá khó để làm vừa lòng sinh viên đại học.
Chỉ cần một bộ vest là xong.
Lê Sóc đứng bên cạnh ngẩn người, cố gắng ngăn chặn việc này xảy ra: "Chử tổng, Tạ Tụng Thần là thư ký, không phải thành viên của bộ phận kinh doanh, sao ngài có thể..."
"Vì Tạ Tụng Thần có kinh nghiệm trong công việc kinh doanh, tại sao không để cậu ấy thử?" Chử Mạch nhướn mày, nói một cách tự nhiên: "Nếu làm không tốt, tôi sẽ tự tay sa thải cậu ấy, bảo đảm công bằng."
Lê Sóc nghi ngờ mình đang mơ.
Không chỉ Lê Sóc, mọi người có mặt ở đó đều không thể tin được.
Phải biết rằng tập đoàn Đỉnh Minh là một trong năm tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố.
Các dự án hợp tác của họ đều là mục tiêu tranh giành của các công ty lớn nhỏ trong thành phố.
Vậy mà Chử Mạch lại giao một dự án quan trọng như vậy cho một thực tập sinh?
Chẳng mấy chốc, cả công ty đều biết chuyện này, thậm chí một số cổ đông cũng đã nghe về nó.
Những người đang ghen tị với vị trí của Chử Mạch trong hội đồng quản trị đã tranh thủ cơ hội này để lan truyền một vài tin đồn nhảm nhí.
Phần lớn mọi người đoán rằng Chử Mạch đang công khai trả thù cá nhân, muốn dùng hợp đồng lớn này để gϊếŧ chết Tạ Tụng Thần, mục đích là đuổi việc cậu.
Trong mắt người ngoài, đây là kịch bản có khả năng xảy ra nhất.
Với những lời đồn đó, Chử Mạch chẳng thừa nhận gì cả, chỉ đáp lại rằng anh tin tưởng vào khả năng của Tạ Tụng Thần.
Và thế là Tạ Tụng Thần với tư cách là thực tập sinh nhận dự án bỗng dưng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Những ngày tiếp theo.
Ngoài công việc, Tạ Tụng Thần và Chử Mạch không có bất kỳ giao tiếp nào.
Kể từ ngày Chử Mạch nói Tạ Tụng Thần không phù hợp với vị trí thư ký, Tạ Tụng Thần gần như trở thành một tảng băng.
Chử Mạch nghĩ như vậy là tốt.
Theo cốt truyện gốc, Tạ Tụng Thần vốn dĩ phải ghét Chử Mạch.
May mắn Tạ Tụng Thần là người phân biệt rõ việc công và việc tư, không để bất kỳ cảm xúc nào ảnh hưởng đến công việc.
Sau khi nhận dự án, mỗi ngày Tạ Tụng Thần gần như làm việc đến tận đêm khuya, suýt ngủ lại công ty.
Điều này cũng giống như trong cốt truyện.
Trong tiểu thuyết, vì muốn chứng minh mình xứng đáng với Chử Vân, Tạ Tụng Thần đã nỗ lực tận dụng cơ hội này, mỗi ngày đều làm việc xuyên đêm tại công ty chỉ để tăng một chút cơ hội thành công trong cuộc đàm phán.
Một hôm, Tạ Tụng Thần kết thúc cuộc họp với đội ngũ.
Sau khi tan họp, một vài thành viên ở góc phòng bắt đầu phàn nàn.
"Vì sao mỗi ngày phải tổ chức nhiều cuộc họp như vậy, họp nhiều thì có thể thành công không?"
"Tôi đã tiếp xúc với bên Đỉnh Minh mấy lần, có vẻ họ chẳng có ý định hợp tác."
"Không hiểu Chử tổng nghĩ gì mà lại giao đội ngũ cho một thực tập sinh."
"Chắc chắn Chử tổng muốn đuổi cậu ta, vì vấn đề về độ phù hợp, Chử tổng đâu thể chịu đựng cậu ta mãi."
"…"
Tạ Tụng Thần bước ra từ nhà vệ sinh, nghe thấy những lời này ở cửa, bước chân cậu dừng lại.
Mọi người thấy Tạ Tụng Thần thì vội vàng tản ra.
Tạ Tụng Thần vẫn không nhìn Chử Mạch lấy một lần.
Chử Mạch bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt.
Nhiệm vụ của anh là làm sao trong ba tháng biến nhân vật chính trở thành một đại gia.
Nhưng giờ nhân vật chính ngay cả nhiệm vụ đầu tiên cũng không nhận!
NPC như anh chỉ còn biết làm nhiệm vụ thay cho nhân vật chính rồi.
“Chỉ cần cậu hoàn thành hợp đồng này.” Chử Mạch hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Tạ Tụng Thần rồi nói từng chữ một: “Tôi sẽ ngay lập tức đặt cho cậu một bộ vest.”
Tạ Tụng Thần dừng tay dọn đồ lại một chút.
Cậu ngẩng đầu nhìn Chử Mạch.
Một lúc sau, cậu bình tĩnh hỏi: “Thật sao?”
Chử Mạch giả vờ chán ghét nói: “Mỗi ngày mặc cái bộ vest rẻ tiền này đi làm mà còn giống y với em trai tôi, nói ra ngoài tôi cũng thấy xấu hổ.”
Với sự chán ghét của Chử Mạch, Tạ Tụng Thần ngược lại lại không hề tức giận.
"Tài liệu dự án." Tạ Tụng Thần đặt đồ trong tay xuống, nói với giọng bình tĩnh: "Gửi vào email cho tôi."
Trong lòng Chử Mạch thở phào nhẹ nhõm.
Cảm ơn trời, nhân vật chính đã nhận nhiệm vụ rồi!
Có vẻ như cũng không quá khó để làm vừa lòng sinh viên đại học.
Chỉ cần một bộ vest là xong.
Lê Sóc đứng bên cạnh ngẩn người, cố gắng ngăn chặn việc này xảy ra: "Chử tổng, Tạ Tụng Thần là thư ký, không phải thành viên của bộ phận kinh doanh, sao ngài có thể..."
"Vì Tạ Tụng Thần có kinh nghiệm trong công việc kinh doanh, tại sao không để cậu ấy thử?" Chử Mạch nhướn mày, nói một cách tự nhiên: "Nếu làm không tốt, tôi sẽ tự tay sa thải cậu ấy, bảo đảm công bằng."
Không chỉ Lê Sóc, mọi người có mặt ở đó đều không thể tin được.
Phải biết rằng tập đoàn Đỉnh Minh là một trong năm tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố.
Các dự án hợp tác của họ đều là mục tiêu tranh giành của các công ty lớn nhỏ trong thành phố.
Vậy mà Chử Mạch lại giao một dự án quan trọng như vậy cho một thực tập sinh?
Chẳng mấy chốc, cả công ty đều biết chuyện này, thậm chí một số cổ đông cũng đã nghe về nó.
Những người đang ghen tị với vị trí của Chử Mạch trong hội đồng quản trị đã tranh thủ cơ hội này để lan truyền một vài tin đồn nhảm nhí.
Phần lớn mọi người đoán rằng Chử Mạch đang công khai trả thù cá nhân, muốn dùng hợp đồng lớn này để gϊếŧ chết Tạ Tụng Thần, mục đích là đuổi việc cậu.
Với những lời đồn đó, Chử Mạch chẳng thừa nhận gì cả, chỉ đáp lại rằng anh tin tưởng vào khả năng của Tạ Tụng Thần.
Và thế là Tạ Tụng Thần với tư cách là thực tập sinh nhận dự án bỗng dưng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Những ngày tiếp theo.
Ngoài công việc, Tạ Tụng Thần và Chử Mạch không có bất kỳ giao tiếp nào.
Kể từ ngày Chử Mạch nói Tạ Tụng Thần không phù hợp với vị trí thư ký, Tạ Tụng Thần gần như trở thành một tảng băng.
Chử Mạch nghĩ như vậy là tốt.
Theo cốt truyện gốc, Tạ Tụng Thần vốn dĩ phải ghét Chử Mạch.
May mắn Tạ Tụng Thần là người phân biệt rõ việc công và việc tư, không để bất kỳ cảm xúc nào ảnh hưởng đến công việc.
Sau khi nhận dự án, mỗi ngày Tạ Tụng Thần gần như làm việc đến tận đêm khuya, suýt ngủ lại công ty.
Điều này cũng giống như trong cốt truyện.
Trong tiểu thuyết, vì muốn chứng minh mình xứng đáng với Chử Vân, Tạ Tụng Thần đã nỗ lực tận dụng cơ hội này, mỗi ngày đều làm việc xuyên đêm tại công ty chỉ để tăng một chút cơ hội thành công trong cuộc đàm phán.
Một hôm, Tạ Tụng Thần kết thúc cuộc họp với đội ngũ.
Sau khi tan họp, một vài thành viên ở góc phòng bắt đầu phàn nàn.
"Vì sao mỗi ngày phải tổ chức nhiều cuộc họp như vậy, họp nhiều thì có thể thành công không?"
"Tôi đã tiếp xúc với bên Đỉnh Minh mấy lần, có vẻ họ chẳng có ý định hợp tác."
"Không hiểu Chử tổng nghĩ gì mà lại giao đội ngũ cho một thực tập sinh."
"Chắc chắn Chử tổng muốn đuổi cậu ta, vì vấn đề về độ phù hợp, Chử tổng đâu thể chịu đựng cậu ta mãi."
"…"
Tạ Tụng Thần bước ra từ nhà vệ sinh, nghe thấy những lời này ở cửa, bước chân cậu dừng lại.
Mọi người thấy Tạ Tụng Thần thì vội vàng tản ra.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
