0 chữ
Chương 20
Chương 20
Chử Mạch cứng đờ.
Anh không ngờ Trì Sính vẫn còn nhớ chuyện này.
Thân là “kẻ thù của alpha”, Chử Mạch tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ điểm yếu nào.
Anh cắn răng, lạnh lùng nói: “Đó là chuyện trước khi phân hóa rồi.”
“Thật vậy sao?” Trì Sính nhìn chằm chằm vào Chử Mạch với ánh mắt sắc bén.
Một lúc sau, ánh mắt cậu ta dừng lại nơi túi áo của Chử Mạch rồi chậm rãi mở miệng: “Nếu tôi đoán không nhầm, chắc là trong túi anh vẫn còn thuốc dạ dày chứ?”
Chử Mạch sững sờ, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chuyện gì vậy, sao Trì Sính lại biết cả chuyện này?
Trì Sính nhận thấy sự ngạc nhiên của Chử Mạch thì lập tức tiến thêm một bước, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Chử Mạch.
Chử Mạch cao một mét tám mươi hai nhưng Trì Sính còn cao hơn nhiều, cậu ta như một bức tường vững chãi chắn trước tầm nhìn của Chử Mạch.
Chử Mạch giả vờ bình tĩnh nói: “Sao, cậu muốn đánh nhau à?”
Một vài ông chủ bên cạnh cũng hoảng hốt, vì ngoài Chử Mạch ra thì không ai có thể là đối thủ của Trì Sính.
Họ vội vàng bỏ chạy, miệng hét lên “Bảo vệ đâu” rồi tản ra như đàn chim hoảng loạn.
Trì Sính phớt lờ những ông chủ hành động lố bịch đó, một tay cầm ly đế cao, một tay với vào túi áo của Chử Mạch.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Mùi whisky lạnh lẽo tỏa ra từ người Trì Sính, hòa lẫn với mùi thuốc lá, xộc vào mũi Chử Mạch.
Dù không phải là pheromone nhưng lại khiến Chử Mạch cảm thấy cơ thể cứng đờ, đầu ngón tay lạnh toát.
Cảm giác áp bức từ alpha mạnh mẽ trước mặt khiến Chử Mạch trợn trừng mắt.
Chử Mạch bất ngờ bị mất bình tĩnh trước mặt chàng trai ngày xưa chỉ biết trêu chọc này.
Anh muốn lùi lại một bước để tạo khoảng cách nhưng Trì Sính đã đưa bàn tay lớn vào túi áo của anh.
Ngay sau đó, một vỉ thuốc dạ dày chưa sử dụng hết bị Trì Sính lấy ra từ trong túi.
Trì Sính giơ vỉ thuốc dạ dày lên, lắc nhẹ dưới ánh đèn, ánh mắt đăm đăm nhìn Chử Mạch: “Đây là cái gì?”
Chử Mạch nuốt nước bọt, lông tơ dựng đứng lên.
Anh chợt nhận ra, chàng trai trước mặt đã không còn là cậu bé ngày xưa nữa mà là nhân vật chính thứ hai trong câu chuyện này.
Một alpha giàu có với pheromone mạnh mẽ không thua kém nhân vật chính.
Lúc này, Trì Sính cũng ngẩn người.
Cậu ta nhận ra mình đang đứng quá gần Chử Mạch nên hoảng hốt lùi lại hai bước.
Do quá vội vàng, cậu ta suýt nữa ngã nhào xuống.
Ly rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Như trong nguyên tác, Trì Sính đã làm vỡ ly rượu.
Nhưng Chử Mạch không ngờ lại là theo cách này.
Vành tai Trì Sính lập tức đỏ bừng lên.
Cậu ta lùi lại dưới ánh đèn tím mờ ảo phía sau rồi cố che giấu vẻ mất tự nhiên của bản thân đi.
Bầu không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng.
Một lúc sau, Trì Sính phá vỡ im lặng, giọng hơi khàn vang lên: “Anh vẫn như ngày xưa.”
Ngay sau đó, cậu ta nhìn Chử Mạch, tay vẫn cầm vỉ thuốc dạ dày, lạnh lùng nói hai từ:
“Giả vờ.”
"Việc của tôi không cần cậu lo." Chử Mạch nhìn Trì Sính, đưa tay ra rồi nói: "Trả lại thuốc cho tôi."
Trì Sính đã nguôi giận, cậu ta nhíu mày rồi đưa viên thuốc dạ dày cho Chử Mạch, khó chịu nói: "Ai muốn lo cho anh chứ?"
Trì Sính nói xong thì kéo vành mũ lưỡi trai xuống, quay người bước đi.
Chử Mạch không ngờ rằng Trì Sính lại nhớ đến chuyện anh bị bệnh dạ dày.
Anh luôn nghĩ Trì Sính là một người vô tâm.
Liệu có phải vì Trì Sính muốn tiếp cận Chử Vân nên cố tình lấy lòng anh không?
Nhìn thái độ này của Trì Sính thì có vẻ không phải.
Chắc chắn là chỉ muốn trêu chọc anh mà thôi.
Mấy ông chủ lúc nãy đang núp trong góc xem màn này, chỉ khi Trì Sính rời đi, họ mới bước ra.
Họ vội vàng nịnh bợ Chử Mạch: "Tổng giám đốc Chử, cậu đừng để bụng với thằng nhóc đó."
"Đúng vậy, Tổng giám đốc Chử, thằng nhóc đó chắc là nghe đâu đó cậu bị bệnh dạ dày."
"Nhân tiện, Tổng giám đốc Chử à, nếu cậu bị đau dạ dày thì đừng uống rượu nữa..."
Chử Mạch liếc nhìn họ rồi bình tĩnh nói: "Dạ dày tôi quả thật không ổn, tôi xin phép không tiếp nữa."
Trong bãi đậu xe.
Chú Chu nghe xong lời phàn nàn của Trì Sính, nhìn thấy vẻ mặt u ám của cậu ta thì an ủi: "Cậu chủ, ngài Chử có lẽ chỉ là không muốn cậu làm mất lòng các ông chủ lớn thôi. Anh làm vậy là vì cậu mà."
"Không cần." Trì Sính nhíu mày, nói: "Những mối quan hệ xã hội kiểu này, tôi thấy từ nhỏ đến lớn đã quá quen rồi. Chưa có thực lực, cúi đầu làm việc có thể đổi được giá trị gì chứ?"
Anh không ngờ Trì Sính vẫn còn nhớ chuyện này.
Thân là “kẻ thù của alpha”, Chử Mạch tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ điểm yếu nào.
Anh cắn răng, lạnh lùng nói: “Đó là chuyện trước khi phân hóa rồi.”
“Thật vậy sao?” Trì Sính nhìn chằm chằm vào Chử Mạch với ánh mắt sắc bén.
Một lúc sau, ánh mắt cậu ta dừng lại nơi túi áo của Chử Mạch rồi chậm rãi mở miệng: “Nếu tôi đoán không nhầm, chắc là trong túi anh vẫn còn thuốc dạ dày chứ?”
Chử Mạch sững sờ, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chuyện gì vậy, sao Trì Sính lại biết cả chuyện này?
Trì Sính nhận thấy sự ngạc nhiên của Chử Mạch thì lập tức tiến thêm một bước, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Chử Mạch.
Chử Mạch cao một mét tám mươi hai nhưng Trì Sính còn cao hơn nhiều, cậu ta như một bức tường vững chãi chắn trước tầm nhìn của Chử Mạch.
Một vài ông chủ bên cạnh cũng hoảng hốt, vì ngoài Chử Mạch ra thì không ai có thể là đối thủ của Trì Sính.
Họ vội vàng bỏ chạy, miệng hét lên “Bảo vệ đâu” rồi tản ra như đàn chim hoảng loạn.
Trì Sính phớt lờ những ông chủ hành động lố bịch đó, một tay cầm ly đế cao, một tay với vào túi áo của Chử Mạch.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Mùi whisky lạnh lẽo tỏa ra từ người Trì Sính, hòa lẫn với mùi thuốc lá, xộc vào mũi Chử Mạch.
Dù không phải là pheromone nhưng lại khiến Chử Mạch cảm thấy cơ thể cứng đờ, đầu ngón tay lạnh toát.
Cảm giác áp bức từ alpha mạnh mẽ trước mặt khiến Chử Mạch trợn trừng mắt.
Chử Mạch bất ngờ bị mất bình tĩnh trước mặt chàng trai ngày xưa chỉ biết trêu chọc này.
Ngay sau đó, một vỉ thuốc dạ dày chưa sử dụng hết bị Trì Sính lấy ra từ trong túi.
Trì Sính giơ vỉ thuốc dạ dày lên, lắc nhẹ dưới ánh đèn, ánh mắt đăm đăm nhìn Chử Mạch: “Đây là cái gì?”
Chử Mạch nuốt nước bọt, lông tơ dựng đứng lên.
Anh chợt nhận ra, chàng trai trước mặt đã không còn là cậu bé ngày xưa nữa mà là nhân vật chính thứ hai trong câu chuyện này.
Một alpha giàu có với pheromone mạnh mẽ không thua kém nhân vật chính.
Lúc này, Trì Sính cũng ngẩn người.
Cậu ta nhận ra mình đang đứng quá gần Chử Mạch nên hoảng hốt lùi lại hai bước.
Do quá vội vàng, cậu ta suýt nữa ngã nhào xuống.
Ly rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Như trong nguyên tác, Trì Sính đã làm vỡ ly rượu.
Vành tai Trì Sính lập tức đỏ bừng lên.
Cậu ta lùi lại dưới ánh đèn tím mờ ảo phía sau rồi cố che giấu vẻ mất tự nhiên của bản thân đi.
Bầu không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng.
Một lúc sau, Trì Sính phá vỡ im lặng, giọng hơi khàn vang lên: “Anh vẫn như ngày xưa.”
Ngay sau đó, cậu ta nhìn Chử Mạch, tay vẫn cầm vỉ thuốc dạ dày, lạnh lùng nói hai từ:
“Giả vờ.”
"Việc của tôi không cần cậu lo." Chử Mạch nhìn Trì Sính, đưa tay ra rồi nói: "Trả lại thuốc cho tôi."
Trì Sính đã nguôi giận, cậu ta nhíu mày rồi đưa viên thuốc dạ dày cho Chử Mạch, khó chịu nói: "Ai muốn lo cho anh chứ?"
Trì Sính nói xong thì kéo vành mũ lưỡi trai xuống, quay người bước đi.
Chử Mạch không ngờ rằng Trì Sính lại nhớ đến chuyện anh bị bệnh dạ dày.
Anh luôn nghĩ Trì Sính là một người vô tâm.
Liệu có phải vì Trì Sính muốn tiếp cận Chử Vân nên cố tình lấy lòng anh không?
Nhìn thái độ này của Trì Sính thì có vẻ không phải.
Chắc chắn là chỉ muốn trêu chọc anh mà thôi.
Mấy ông chủ lúc nãy đang núp trong góc xem màn này, chỉ khi Trì Sính rời đi, họ mới bước ra.
Họ vội vàng nịnh bợ Chử Mạch: "Tổng giám đốc Chử, cậu đừng để bụng với thằng nhóc đó."
"Đúng vậy, Tổng giám đốc Chử, thằng nhóc đó chắc là nghe đâu đó cậu bị bệnh dạ dày."
"Nhân tiện, Tổng giám đốc Chử à, nếu cậu bị đau dạ dày thì đừng uống rượu nữa..."
Chử Mạch liếc nhìn họ rồi bình tĩnh nói: "Dạ dày tôi quả thật không ổn, tôi xin phép không tiếp nữa."
Trong bãi đậu xe.
Chú Chu nghe xong lời phàn nàn của Trì Sính, nhìn thấy vẻ mặt u ám của cậu ta thì an ủi: "Cậu chủ, ngài Chử có lẽ chỉ là không muốn cậu làm mất lòng các ông chủ lớn thôi. Anh làm vậy là vì cậu mà."
"Không cần." Trì Sính nhíu mày, nói: "Những mối quan hệ xã hội kiểu này, tôi thấy từ nhỏ đến lớn đã quá quen rồi. Chưa có thực lực, cúi đầu làm việc có thể đổi được giá trị gì chứ?"
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
