0 chữ
Chương 15
Chương 15
“Đây là chiếc áo tôi đã giữ giúp anh suốt chín năm.”
Chử Mạch ngẩn người.
Tạ Tụng Thần cũng nhìn vào chiếc túi giấy.
Trì Sính cầm túi giấy nhăn nhúm suốt chuyến bay, khác hẳn với chiếc túi chống bụi sạch sẽ và tinh tế mà Tạ Tụng Thần đang cầm.
“Tôi tự tay giặt, không biết có bị co lại hay hỏng không.” Trì Sính nuốt khan rồi bất cần nói: “Ủi cũng không được tốt lắm.”
Cậu ta nói xong thì tránh ánh mắt của Chử Mạch, không dám nhìn thẳng vào anh.
Tạ Tụng Thần nhìn vào đôi tay run rẩy của Trì Sính rồi dừng lại trên khuôn mặt của cậu ta.
Cảm giác căng thẳng của alpha trẻ tuổi không thể che giấu.
Dường như cái mà cậu ta đưa ra không chỉ là chiếc áo mà còn là một thứ gì đó rất quan trọng, như một tín vật.
Tạ Tụng Thần khéo léo che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
“Cái áo này…” Chử Mạch nhìn chiếc áo cẩn thận, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối: “Là của tôi sao?”
Trì Sính giơ tay lên nhưng lại ngừng lại giữa không trung.
Tạ Tụng Thần đứng bên cạnh điềm tĩnh nói: “Đây là chiếc áo cũ từ chín năm trước, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.”
Trì Sính ngay lập tức cảm thấy mặt mình lạnh như băng.
Trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, có một sự thất vọng vì bị phản bội.
Cảm giác thất vọng đó giống hệt như lúc cậu ta cố gắng thu hút sự chú ý của Chử Mạch hồi bé nhưng luôn bị lờ đi.
Ngay sau đó, Trì Sính ném chiếc túi giấy xuống chân Chử Mạch, phát ra tiếng động nhẹ.
Cậu ta thản nhiên nói với giọng điệu không quan tâm:
“Lúc trước tôi làm bẩn chiếc áo này, vì cảm thấy có lỗi nên đã giữ lại một thời gian. Nếu anh quên rồi thì vứt nó đi đi.”
Cậu ta nói xong thì quay lưng, bước đi một cách kiêu ngạo, để lại một bóng dáng rời đi trong sự chú ý của mọi người.
Chương 5: Ngày thứ năm giả alpha
Ngày thứ năm giả alpha
Trì Sính tức giận rời khỏi tòa nhà của công ty Thịnh Mạch.
Cậu ta bước đi càng lúc càng chậm, đợi người đàn ông phía sau đuổi theo.
Nhưng không có ai đuổi theo.
Chử Mạch vẫn như hồi bé, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Trì Sính.
Trì Sính thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng Chử Mạch hoàn toàn không hiểu tại sao cậu ta lại tức giận.
Khi ngồi vào xe, Trì Sính bắt đầu phàn nàn với tài xế: “Chử Mạch đúng là còn kiêu ngạo hơn cả trước kia! Đến ánh mắt đầu tiên cũng không nhận ra tôi!”
Chú Chu an ủi: “Anh không nhận ra cậu cũng bình thường thôi, người ta vẫn nói A lớn mười tám biến mà.”
Trì Sính tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống: “Tôi còn mang theo sợi dây chuyền mà anh ấy tặng khi gặp lại nữa đấy!”
Cậu ta tháo sợi dây chuyền ra, vốn định ném qua cửa sổ nhưng cuối cùng lại không nỡ.
Trì Sính khó chịu nhét lại sợi dây chuyền vào trong túi.
Chú Chu: “…”
Chiếc dây chuyền này là món quà đầu tiên Chử Mạch mua bằng tiền tự kiếm hồi trung học để tặng cho em trai Chử Vân.
Vì kích cỡ không vừa và đã quá thời gian đổi trả nên Chử Mạch định vứt đi.
Trì Sính biết chuyện này, đã vô sỉ đòi lấy chiếc dây chuyền đó.
Vì lúc đó hai gia đình đều có mặt nên Chử Mạch không tiện từ chối, đành nhận lời làm việc tốt.
Từ đó, trong miệng Trì Sính, chiếc dây chuyền trở thành “dây chuyền Chử Mạch tặng cho cậu ta.”
Chú Chu thở dài: “Thiếu gia, cậu bình tĩnh lại đi, về nước rồi còn có nhiều cơ hội mà.”
“Không thể bình tĩnh được!” Trì Sính nghiến răng: “Về nhà!”
Chú Chu thầm cầu nguyện cho Trì Sính trong lòng.
Chắc chắn lần này về nước, thiếu gia sẽ phải chịu đựng nhiều chuyện hơn lúc nhỏ.
Sau khi Trì Sính đi.
Tạ Tụng Thần nhìn theo bóng lưng của cậu ta rồi đột nhiên hỏi Chử Mạch: “Cậu ta là ai?”
Chử Mạch hiểu nhầm phản ứng của Tạ Tụng Thần là sự đề phòng giữa hai người alpha.
Trong nguyên tác, mối quan hệ giữa Tạ Tụng Thần và Trì Sính rất căng thẳng.
Mỗi lần họ gặp nhau đều tranh giành, thậm chí đã nhiều lần đánh nhau.
Do đó, việc Tạ Tụng Thần nhìn Trì Sính với vẻ đề phòng ngay lần đầu gặp là điều dễ hiểu.
“Là một alpha khác có độ tương thích 100% với Chử Vân.” Chử Mạch liếc nhìn Tạ Tụng Thần rồi ẩn ý nói: “Cậu ta cũng thích Chử Vân.”
Tạ Tụng Thần nhặt chiếc túi giấy trên đất lên, ngẩng đầu nhìn Chử Mạch rồi hỏi: “Vậy anh còn cần chiếc áo sơ mi này nữa không?”
Chử Mạch nhìn vào chiếc áo sơ mi rồi cố gắng nhớ lại, trong ký ức của anh quả thực có một chiếc sơ mi đã biến mất sau khi Trì Sính làm bẩn nó.
Anh vẫn tưởng rằng chiếc áo đó đã bị vứt đi.
Chử Mạch ngẩn người.
Tạ Tụng Thần cũng nhìn vào chiếc túi giấy.
Trì Sính cầm túi giấy nhăn nhúm suốt chuyến bay, khác hẳn với chiếc túi chống bụi sạch sẽ và tinh tế mà Tạ Tụng Thần đang cầm.
“Tôi tự tay giặt, không biết có bị co lại hay hỏng không.” Trì Sính nuốt khan rồi bất cần nói: “Ủi cũng không được tốt lắm.”
Cậu ta nói xong thì tránh ánh mắt của Chử Mạch, không dám nhìn thẳng vào anh.
Tạ Tụng Thần nhìn vào đôi tay run rẩy của Trì Sính rồi dừng lại trên khuôn mặt của cậu ta.
Cảm giác căng thẳng của alpha trẻ tuổi không thể che giấu.
Dường như cái mà cậu ta đưa ra không chỉ là chiếc áo mà còn là một thứ gì đó rất quan trọng, như một tín vật.
Tạ Tụng Thần khéo léo che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Trì Sính giơ tay lên nhưng lại ngừng lại giữa không trung.
Tạ Tụng Thần đứng bên cạnh điềm tĩnh nói: “Đây là chiếc áo cũ từ chín năm trước, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.”
Trì Sính ngay lập tức cảm thấy mặt mình lạnh như băng.
Trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, có một sự thất vọng vì bị phản bội.
Cảm giác thất vọng đó giống hệt như lúc cậu ta cố gắng thu hút sự chú ý của Chử Mạch hồi bé nhưng luôn bị lờ đi.
Ngay sau đó, Trì Sính ném chiếc túi giấy xuống chân Chử Mạch, phát ra tiếng động nhẹ.
Cậu ta thản nhiên nói với giọng điệu không quan tâm:
“Lúc trước tôi làm bẩn chiếc áo này, vì cảm thấy có lỗi nên đã giữ lại một thời gian. Nếu anh quên rồi thì vứt nó đi đi.”
Chương 5: Ngày thứ năm giả alpha
Ngày thứ năm giả alpha
Trì Sính tức giận rời khỏi tòa nhà của công ty Thịnh Mạch.
Cậu ta bước đi càng lúc càng chậm, đợi người đàn ông phía sau đuổi theo.
Nhưng không có ai đuổi theo.
Chử Mạch vẫn như hồi bé, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Trì Sính.
Trì Sính thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng Chử Mạch hoàn toàn không hiểu tại sao cậu ta lại tức giận.
Khi ngồi vào xe, Trì Sính bắt đầu phàn nàn với tài xế: “Chử Mạch đúng là còn kiêu ngạo hơn cả trước kia! Đến ánh mắt đầu tiên cũng không nhận ra tôi!”
Chú Chu an ủi: “Anh không nhận ra cậu cũng bình thường thôi, người ta vẫn nói A lớn mười tám biến mà.”
Cậu ta tháo sợi dây chuyền ra, vốn định ném qua cửa sổ nhưng cuối cùng lại không nỡ.
Trì Sính khó chịu nhét lại sợi dây chuyền vào trong túi.
Chú Chu: “…”
Chiếc dây chuyền này là món quà đầu tiên Chử Mạch mua bằng tiền tự kiếm hồi trung học để tặng cho em trai Chử Vân.
Vì kích cỡ không vừa và đã quá thời gian đổi trả nên Chử Mạch định vứt đi.
Trì Sính biết chuyện này, đã vô sỉ đòi lấy chiếc dây chuyền đó.
Vì lúc đó hai gia đình đều có mặt nên Chử Mạch không tiện từ chối, đành nhận lời làm việc tốt.
Từ đó, trong miệng Trì Sính, chiếc dây chuyền trở thành “dây chuyền Chử Mạch tặng cho cậu ta.”
Chú Chu thở dài: “Thiếu gia, cậu bình tĩnh lại đi, về nước rồi còn có nhiều cơ hội mà.”
“Không thể bình tĩnh được!” Trì Sính nghiến răng: “Về nhà!”
Chú Chu thầm cầu nguyện cho Trì Sính trong lòng.
Chắc chắn lần này về nước, thiếu gia sẽ phải chịu đựng nhiều chuyện hơn lúc nhỏ.
Sau khi Trì Sính đi.
Tạ Tụng Thần nhìn theo bóng lưng của cậu ta rồi đột nhiên hỏi Chử Mạch: “Cậu ta là ai?”
Chử Mạch hiểu nhầm phản ứng của Tạ Tụng Thần là sự đề phòng giữa hai người alpha.
Trong nguyên tác, mối quan hệ giữa Tạ Tụng Thần và Trì Sính rất căng thẳng.
Mỗi lần họ gặp nhau đều tranh giành, thậm chí đã nhiều lần đánh nhau.
Do đó, việc Tạ Tụng Thần nhìn Trì Sính với vẻ đề phòng ngay lần đầu gặp là điều dễ hiểu.
“Là một alpha khác có độ tương thích 100% với Chử Vân.” Chử Mạch liếc nhìn Tạ Tụng Thần rồi ẩn ý nói: “Cậu ta cũng thích Chử Vân.”
Tạ Tụng Thần nhặt chiếc túi giấy trên đất lên, ngẩng đầu nhìn Chử Mạch rồi hỏi: “Vậy anh còn cần chiếc áo sơ mi này nữa không?”
Chử Mạch nhìn vào chiếc áo sơ mi rồi cố gắng nhớ lại, trong ký ức của anh quả thực có một chiếc sơ mi đã biến mất sau khi Trì Sính làm bẩn nó.
Anh vẫn tưởng rằng chiếc áo đó đã bị vứt đi.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
