TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34: Lần sau đừng mở miệng nữa

Hắn nhìn thấy nỗi nhục nhã phập phồng trên gương mặt nàng, khẽ nhếch môi, thản nhiên rút tay về. Nhận khăn từ thị vệ bên cạnh, hắn ung dung lau ngón tay — nơi vừa chạm vào mắt nàng như thể dính phải bụi bẩn.

“Ngẩng đầu lên. Ta không thích lặp lại lần thứ hai.”

Sư Tri Trữ chậm rãi ngẩng đầu. Dưới ánh dương mỏng như tơ mới ló qua chân trời, gương mặt nàng lạnh lẽo, trắng bệch và lấm máu, lại vẫn mang khí chất cao ngạo không nhuốm bụi trần.

Ánh mắt Cố Uẩn Quang dừng lại ở nàng vài giây, rồi dời đi. Hắn đột nhiên cầm thanh trường kiếm trong tay, đưa về phía nàng.

Giọng nói lười nhác nhưng lạnh như thép:

“Đi đi. Cho ngươi một cơ hội sống.”

“Gϊếŧ bọn chúng.”

Sư Tri Trữ đứng lặng.

Khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Nàng không cười thành tiếng, nhưng thần thái lại như đang mỉa mai — hắn điên thật rồi.

Cố Uẩn Quang không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cắm thanh kiếm xuống nền đất lạnh, nói như gió thoảng:

“Gϊếŧ họ, thì nàng sống. Không gϊếŧ... thì cùng chết.”

Trên bậc thềm, Sư Tri Trữ còn chưa phản ứng, nhưng phía dưới Triệu Tạc đã biến sắc. Hắn ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt lạnh như băng của chủ tử liền hoảng sợ cúi gằm.

Tam tiểu thư này sao có thể gϊếŧ người? Từ nhỏ sống trong khuê phòng, chỉ chứng kiến người ta chết trước mặt đã suýt ngất.

Bảo nàng xuống tay? Khác nào đưa nàng đi chết.

Nhưng lần này, Triệu Tạc lại đoán sai.

Sư Tri Trữ đưa tay ra, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại mang theo sức nặng: “Kiếm. Người.”

Cố Uẩn Quang nhấc kiếm lên, đặt vào tay nàng. Mỉm cười lùi lại một bước, ngón tay khẽ đặt lên môi ra dấu:

“Lời nói khó nghe. Lần sau đừng mở miệng nữa.”

Sư Tri Trữ cười lạnh. Cấm nói ư? Vậy nàng lại càng phải nói.

"Vậy sao? Không những hôm nay, ta sẽ nói với ngươi mỗi ngày." Nàng nhếch mắt, tay cầm kiếm, mặt không biểu cảm mà vung thẳng về phía hắn.

“Tiện nhân.” Hắn bật cười.

Đã biết trước sau gì cũng chết, nhát kiếm này nếu có thể gϊếŧ chết hắn thì coi như may mắn được chết chung. Nếu không gϊếŧ được, chỉ cần đả thương nặng hắn cũng coi như không uổng.

Tóc đen rối tung, lướt trong gió như bóng trúc áp tuyết. Trong khoảnh khắc ấy, nàng dường như không còn là tiểu thư yếu đuối, mà là một bóng ma từ tuyết lạnh bước ra.

Cố Uẩn Quang không hề kinh ngạc. Hắn khẽ dời ngón tay, thân ảnh thoắt một cái đã vòng ra sau lưng nàng như quỷ mị. Ngón tay lạnh lẽo điểm nhẹ lên tay nàng.

Cảm giác tê dại lan khắp cánh tay, kiếm rơi xuống bậc đá.

0

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.