0 chữ
Chương 33
Chương 33: Ngón tay lạnh băng bắt đầu trượt xuống
Và nàng, là loại hắn yêu thích nhất.
Khi chỉ còn cách hắn ba bước, nàng dừng lại theo mệnh lệnh.
“Dừng ở đó.”
Hắn nhàn nhạt ra lệnh, ngón tay khẽ nâng cằm nàng, như đang đánh giá một món đồ chơi mới.
Sư Tri Trữ thoáng liếc nụ cười đắc ý của hắn, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng yên bên cạnh.
Tâm trạng Cố Uẩn Quang rõ ràng đang rất tốt. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu nàng:
“Ngẩng lên. Nhìn kỹ đi, xem ai đang nằm dưới kia.”
Sư Tri Trữ nghe vậy, chậm rãi ngước mắt lên.
Dưới bậc thềm là vài người bị trói chặt, nằm co quắp thoi thóp giữa nền tuyết lạnh. Nàng không biết họ là ai, chưa từng gặp mặt, nhưng nàng hiểu, họ đến đây là vì nàng, và cũng vì nàng… mà rơi vào tay Cố Uẩn Quang.
“Nhìn cho kỹ. Nhớ từng khuôn mặt.”
Giọng nói của hắn khàn lạnh như băng, rót vào tai nàng như một nhát dao lạnh lẽo cứa lên da thịt.
“Kiếp sau nhớ đến xin họ tha thứ.”
Sư Tri Trữ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng đối diện thẳng với gương mặt kia.
Cố Uẩn Quang cúi xuống nhìn nàng. Trong khoảnh khắc, hắn phát hiện đôi mắt nàng… thật sự quá sáng. Rực rỡ như hắc ngọc trong suốt, khiến lòng hắn chợt ngứa ngáy.
Hắn bỗng muốn biết, đôi mắt đẹp như thế, nếu lấy ra, liệu có thể giữ được bao lâu?
Ý nghĩ ấy lướt qua, hắn bất giác đưa tay chạm vào mí mắt nàng.
Thân thể nàng cứng đờ.
Hắn bật cười khẽ, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng:
“Đừng sợ. Chỉ là… ta đột nhiên rất thích đôi mắt này của ngươi.”
Sư Tri Trữ không biết hắn định làm gì, nhưng toàn thân như đông cứng, không dám động đậy. Cảm giác đầu ngón tay hắn lạnh lẽo lướt qua mi mắt khiến nàng sởn gai ốc.
Hắn cười nhẹ, phản ứng của nàng vừa ý hắn.
Bàn tay lạnh nhẹ lướt qua hàng mi dài, rồi dừng lại ở mí mắt mỏng như lụa. Lớp da trắng như ngọc trong suốt, mờ mờ hiện tơ máu ửng đỏ bên dưới, hàng mi cong như lông quạ nhẹ run lên, che lấp đôi đồng tử đang lấp lánh sáng.
Lần đầu tiên, hắn quan sát một người kỹ đến vậy.
Và trong khoảnh khắc ấy, trong hắn dâng lên một cảm giác… kỳ lạ. Mơ hồ như một sự rung động bị chôn kín, cảm giác khó chịu, nhưng không cưỡng lại được.
Hắn muốn… chạm sâu hơn nữa vào đôi mắt ấy.
Ngón tay lạnh băng bắt đầu trượt xuống...
Như linh cảm được điều gì từ ánh mắt hắn, Sư Tri Trữ theo bản năng cụp mi, môi mím chặt, cố tình quay đầu tránh đi.
Ngón tay lạnh băng của Cố Uẩn Quang lướt qua hàng mi nàng, dừng lại ngay nơi khóe mắt còn đọng hơi sương.
Khi chỉ còn cách hắn ba bước, nàng dừng lại theo mệnh lệnh.
“Dừng ở đó.”
Hắn nhàn nhạt ra lệnh, ngón tay khẽ nâng cằm nàng, như đang đánh giá một món đồ chơi mới.
Sư Tri Trữ thoáng liếc nụ cười đắc ý của hắn, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng yên bên cạnh.
Tâm trạng Cố Uẩn Quang rõ ràng đang rất tốt. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu nàng:
“Ngẩng lên. Nhìn kỹ đi, xem ai đang nằm dưới kia.”
Sư Tri Trữ nghe vậy, chậm rãi ngước mắt lên.
Dưới bậc thềm là vài người bị trói chặt, nằm co quắp thoi thóp giữa nền tuyết lạnh. Nàng không biết họ là ai, chưa từng gặp mặt, nhưng nàng hiểu, họ đến đây là vì nàng, và cũng vì nàng… mà rơi vào tay Cố Uẩn Quang.
“Nhìn cho kỹ. Nhớ từng khuôn mặt.”
Giọng nói của hắn khàn lạnh như băng, rót vào tai nàng như một nhát dao lạnh lẽo cứa lên da thịt.
Sư Tri Trữ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng đối diện thẳng với gương mặt kia.
Cố Uẩn Quang cúi xuống nhìn nàng. Trong khoảnh khắc, hắn phát hiện đôi mắt nàng… thật sự quá sáng. Rực rỡ như hắc ngọc trong suốt, khiến lòng hắn chợt ngứa ngáy.
Hắn bỗng muốn biết, đôi mắt đẹp như thế, nếu lấy ra, liệu có thể giữ được bao lâu?
Ý nghĩ ấy lướt qua, hắn bất giác đưa tay chạm vào mí mắt nàng.
Thân thể nàng cứng đờ.
Hắn bật cười khẽ, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng:
“Đừng sợ. Chỉ là… ta đột nhiên rất thích đôi mắt này của ngươi.”
Sư Tri Trữ không biết hắn định làm gì, nhưng toàn thân như đông cứng, không dám động đậy. Cảm giác đầu ngón tay hắn lạnh lẽo lướt qua mi mắt khiến nàng sởn gai ốc.
Hắn cười nhẹ, phản ứng của nàng vừa ý hắn.
Lần đầu tiên, hắn quan sát một người kỹ đến vậy.
Và trong khoảnh khắc ấy, trong hắn dâng lên một cảm giác… kỳ lạ. Mơ hồ như một sự rung động bị chôn kín, cảm giác khó chịu, nhưng không cưỡng lại được.
Hắn muốn… chạm sâu hơn nữa vào đôi mắt ấy.
Ngón tay lạnh băng bắt đầu trượt xuống...
Như linh cảm được điều gì từ ánh mắt hắn, Sư Tri Trữ theo bản năng cụp mi, môi mím chặt, cố tình quay đầu tránh đi.
Ngón tay lạnh băng của Cố Uẩn Quang lướt qua hàng mi nàng, dừng lại ngay nơi khóe mắt còn đọng hơi sương.
2
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
