TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Tuyên Oanh đứng bên cạnh, nghiêm túc khuyên nhủ:

“Anh Lạc, làm người phải tin vào khoa học.”

Quản lý Lạc:

“Vậy cho hỏi ai là người từng ngày ngày thắp nhang khấn trời khấn Phật, cầu được bạn trai phú nhị đại?”

Tuyên Oanh mặt không biến sắc, giọng điềm tĩnh:

“Lúc đó em thất học, giờ thì khác rồi. Em đã là người có nội hàm.”

“Từ đâu nhìn ra vậy?” Quản lý Lạc hỏi, đầy hoài nghi.

Tuyên Oanh tự hào ưỡn ngực, nâng cằm:

“Em thi ba năm cấp môn Toán và Vật Lý đều được điểm tối đa.”

Quản lý Lạc không nói nên lời, chỉ biết nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Phật tổ ơi, đầu óc nghệ sĩ nhà con vẫn chưa được bình thường lắm đâu, xin Ngài đại từ đại bi.”

Tuyên Oanh lườm anh một cái rõ dài.

Ngay lúc ấy, thư mời tham gia dạ tiệc từ thiện được gửi tới.

Tâm trạng của Tuyên Oanh ban đầu chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi đọc đến phần ghi rõ toàn bộ số tiền quyên góp sẽ dùng để xây trường học cho trẻ em vùng cao, ánh mắt cô lập tức sáng lên.

Với một người vừa thoát khỏi kiếp mù chữ như cô, ai biết trân trọng tri thức đều khiến cô có thiện cảm.

“Đi.” Cô gật đầu cái rụp, không chút do dự.

-

Buổi tiệc từ thiện lần này do tạp chí Phong Vân tổ chức, chủ đề là "Truyền lửa yêu thương – Góp nắng vùng cao".

Tuy là sự kiện thiện nguyện, nhưng quy mô chẳng hề kém cạnh bất kỳ sự kiện hạng A nào. Dàn sao quy tụ từ khắp nơi, váy áo lộng lẫy, trai xinh gái đẹp, ánh đèn flash thi nhau nháy.

Trong dàn mỹ nhân lấp lánh như sao trời ấy, một người mặc váy cờ tua màu lam đơn giản bước ra, lập tức chiếm trọn ống kính chính là Tuyên Oanh.

Nhan sắc đúng là một loại đặc quyền. Dù cô ăn mặc giản dị, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần đứng dưới ánh đèn sân khấu, gương mặt ấy vẫn đẹp đến ngỡ ngàng, khiến đám phóng viên gần như đồng loạt chuyển hướng ống kính về phía cô.

Ngay khi Tuyên Oanh vừa chuẩn bị ký tên lên bảng lưu niệm, thì Lê Tuyết xuất hiện.

Dưới sân khấu, quản lý Lạc giật giật khóe miệng, dùng ánh mắt cầu xin:

“Tuyên Oanh, nhịn đi, nhịn đi. Đừng gây chuyện. Làm ơn đừng xung đột với cô ta.”

Tuyên Oanh bình tĩnh gật đầu. Cô vốn là một con cá mặn hệ Phật, bình thường không thèm chấp nhặt với người khác. Hôm nay cũng thế.

“Ôi trời, Tuyên Oanh. Lâu quá không gặp nhỉ?” Lê Tuyết vừa nói vừa chen tới, vội vã ký tên rồi vội vã bước đến gần Tuyên Oanh.

Cô ta áp sát bên tai, giọng đầy kinh ngạc:

“Không ngờ lâu không gặp mà sống mũi của cô cao hẳn lên đấy.”

Nói xong, cô ta giả vờ che miệng cười ngượng:

“Aiya, không phải tôi lỡ lời đấy chứ?”

Ngửi thấy mùi bát quái, đám phóng viên phấn khích không thôi, ống kính răng rắc liên tục như đòi xuyên thủng lớp váy áo lộng lẫy mà xé toang một màn scandal sặc mùi "nội chiến".

Tuyên Oanh nhếch môi cười:

“Lâu không gặp? Hôm qua chúng ta vừa quay chung tiết mục mà, Lê tiểu thư quên rồi sao?”

Mặt Lê Tuyết lập tức cứng lại.

Tuyên Oanh vỗ nhẹ vai cô ta, giọng ngọt như đường:

“Tuổi lớn rồi, không cần phải cố tỏ ra trẻ trung làm gì, trí nhớ kém là chuyện bình thường thôi. Thuốc bổ nhớ đừng quên uống đúng giờ, ví dụ như thuốc suy nhược thần kinh cho người cao tuổi cũng rất tốt đấy.”

Một tràng im lặng.

Phóng viên: “Ngầu dữ trời ơi.”

Lê Tuyết sắc mặt trắng bệch, cái váy D nhà cô ta mặc hôm nay vốn là xanh nhạt, giờ tự dưng phối thêm màu tái mét của gương mặt, nhìn qua lại hợp lạ thường.

Tuyên Oanh luôn giữ nguyên tắc sống hòa nhã, tôn trọng đồng nghiệp nên chủ động nhường vị trí đứng cho Lê Tuyết rồi quay người bước xuống khán đài.

Bóng dáng cô nhàn nhã, tư thái ung dung mà tao nhã khiến Lê Tuyết đứng sau không khỏi bừng bừng lửa giận. Một câu nói nhẹ tênh khi nãy đã khiến cô tức đến mức đầu óc choáng váng, giờ lại thấy Tuyên Oanh điềm nhiên như không, cô ta lập tức nổi giận.

Nhân lúc mọi người không để ý, Lê Tuyết cúi thấp người, mượn tà váy dài che khuất, lén nhấc chân, nhắm thẳng vào đuôi váy tua rua của Tuyên Oanh mà giẫm mạnh.

Cô ta tính toán kỹ rồi, chỉ cần một cú giẫm này thôi, Tuyên Oanh nhất định sẽ ngã nhào ra đất, trở thành trò cười trước bao ống kính.

Chỉ là cô ta chưa kịp nở nụ cười mừng chiến thắng thì Tuyên Oanh bỗng nhiên nghiêng người một cách tự nhiên như thể mọc mắt sau lưng, tránh được cú giẫm ấy một cách ngoạn mục.

Ngược lại, chân của Lê Tuyết bị hẫng, cả người loạng choạng rồi ngã nhào ra sàn, phát ra một tiếng "rầm" chấn động. Tệ hơn, chiếc váy cao cấp đặt may riêng trên người cô ta bị toạc một đường dài ngay phần đuôi.

May mắn là váy dài nên không đến mức lộ liễu. Nhưng nghĩ đến số tiền khổng lồ đã đổ vào bộ váy này, sắc mặt Lê Tuyết lập tức tối sầm.

Tuyên Oanh nghe tiếng động liền quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc:

“Cô bị ngã à?”

Cô bước tới, giơ tay định đỡ Lê Tuyết dậy, ánh mắt đầy chân thành:

“Tôi nói rồi mà, đến tuổi rồi thì phải biết giữ gìn sức khỏe. Cốt yếu là xương cốt bắt đầu giòn đi đấy, nhớ bổ sung canxi thường xuyên. Uống thêm canh xương đại bổ cũng không tồi đâu."

4

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.