TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Chết cũng không chịu nhận

Mộ Quân Diễn nhíu mày.

Không phải nàng cố tình?

Lẽ nào chính hắn vì uống say đến mơ màng, lại gặp lúc tối lửa tắt đèn vô tình chạm mặt tiểu nha đầu mù quáng chạy loạn, rồi mất kiểm soát mà đem người đi ngủ?

… Vậy thì cho nàng một cơ hội nữa.

"Gia bị mất một kiện quần áo trong thư phòng, đang điều tra kẻ trộm. Ngươi có thấy không?"

Cố Hằng đỏ bừng vành tai, lắp bắp hồi lâu, không biết phải đáp thế nào.

Mộ Quân Diễn tức giận: "Biết thì nói biết, không biết thì nói không biết!"

Cố Hằng cắn răng: "Nô tỳ… không biết."

Chết cũng không chịu nhận, phải không?!

Tiểu nha đầu này là muội muội ruột của Cố Uyển Như, không thể đánh, cũng chẳng thể mắng, cơn giận trong lòng hắn cứ thế nghẹn lại.

Nữ nhân hắn từng chạm vào, để bất luận kẻ nào nhúng chàm sẽ khiến hắn khó chịu. Hắn đương nhiên không thể thả nàng đi.

Hắn cũng không phải loại người ăn xong chùi mép phủi sạch trách nhiệm, nhưng lại không muốn có nữ nhân bên cạnh.

Huống hồ hắn cũng không biết tiểu nha đầu này thực sự muốn gì.

Lần đầu tiên trong đời, Mộ Quân Diễn cảm thấy có chuyện có thể làm khó được mình.

Sau một hồi cân nhắc, hắn chậm rãi mở miệng: "Đêm qua ta uống say, có chút hồ đồ…"

Cố Hằng hoảng sợ đến mức bật khóc, cắt ngang lời hắn: "Tối qua chủ quân uống say, chẳng nhớ gì cả. Nô tỳ cũng không gặp bất kỳ ai.”

Nàng đã chờ chính là khoảnh khắc này.

Nàng không cố ý, chỉ là vô tình bị Quốc công gia say rượu coi như công cụ phát tiết.

Nàng hiểu chuyện, nàng giữ đủ thể diện cho Quốc công gia.

Chỉ khi Quốc công gia mang trong lòng sự áy náy, hắn mới thật sự quan tâm đến tình cảnh của nàng.

Mộ Quân Diễn hơi sững người.

Thân hình nhỏ bé run rẩy.

Sợ đến mức này? Có cần thiết không?

Hắn đã rất hòa nhã rồi mà.

Hơn nữa, hắn cũng chưa nói là không chịu trách nhiệm. Không phải nàng có vị hôn phu rồi sao? Dù gì cũng phải làm rõ xem nàng muốn thế nào.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh cơ thể mềm mại của nàng tối qua nằm dưới thân hắn cố gắng chịu đựng. Lòng hắn không khỏi mềm đi đôi chút.

“Đứng dậy đi, dưới đất lạnh.”

Cố Hằng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt ngấn lệ, hai chân run rẩy, trông vô cùng đáng thương.

“Ngồi xuống.”

Mộ Quân Diễn đã quen ra lệnh, lúc này cố gắng hạ giọng dịu đi một chút nhưng vẫn đầy sự cứng rắn.

Cố Hằng cẩn thận ngồi xuống mép ghế, chỉ chiếm nửa chỗ ngồi.

Nàng muốn xem hắn định sắp xếp nàng thế nào.

3

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.