0 chữ
Chương 18
Chương 18
Cậu chỉ ngẩng đầu lên, nhìn bản thân trong gương, chiếc áo len ban đầu vì động tác vừa rồi mà hơi trễ xuống một chút.
Kích cỡ áo nịt ngực luôn không vừa vặn. Trong gương mặt sạch sẽ, có thể nhìn thấy rõ ràng những vết hằn đỏ nổi bật do bị siết chặt trên ngực.
Lâm Uẩn nhìn vào gương, rồi lại đưa ngón tay thon dài ra, nắm lấy, ấn mạnh vào, cho đến khi nơi đó toàn là những vết bầm tím trông như dấu vết bị ngược đãi.
Cậu dường như tìm thấy niềm vui giải thoát từ hành động này, sự uất ức tích tụ trong l*иg ngực ban nãy cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Sau đó, cậu từ từ cởi bỏ chiếc váy xinh đẹp, tháo bộ tóc giả bóng mượt, tẩy đi lớp trang điểm tinh xảo, rồi đeo lên cặp kính gọng đen dày cộp.
Ánh mắt trong gương dần dần trở nên đờ đẫn vô hồn.
Như lời mẹ Lâm đã nói, cậu lại trở về thành một Beta bình thường không có gì nổi bật nữa rồi.
Dù hôm qua được tan làm sớm, nhưng hôm nay Lâm Uẩn vẫn đi làm khá sớm.
Ngành nghề của bọn họ, lại sắp đến kỳ show diễn lớn, công việc nhiều là chuyện hoàn toàn nằm trong dự liệu. Lâm Uẩn đã chẳng còn trông mong mình có thể trộm được chút nhàn rỗi nào.
Chỉ cầu mong hôm nay đừng có chuyện gì khác làm phiền, để cậu có thể yên ổn làm xong hết việc trong tay, rồi tan làm đúng giờ.
Nhưng lúc làm việc mà chỉ cần làm đúng công việc của mình thôi, thì e rằng đã được coi là công việc thần tiên rồi.
Lâm Uẩn vừa nhận ly Americano siêu đậm đặc đắng muốn chết được giao tới, trong nhóm chat liền ting tong một tiếng: "Hôm nay có triển lãm thương mại ở Trung tâm Vân Việt. Yêu cầu mỗi bộ phận cử một người đến đó. Các bộ phận vui lòng báo danh sách nhân sự và ký tên tại quầy lễ tân sau khi đến nơi."
Là công ty thiết kế thời trang hàng đầu trong nước, W.G gần như tháng nào cũng có vài buổi triển lãm thương mại quy mô lớn.
Bộ phận Thời trang, bộ phận Lễ phục, và cả bộ phận Kinh doanh của bọn họ, đều là những bộ phận đại diện có tần suất tham gia triển lãm cực cao.
"Lại là triển lãm thương mại." Đồng nghiệp bên cạnh vươn vai một cái: "Kiểu này qua đó mà không đủ người thì chắc chắn phải làm việc vặt. Có khác gì bắt chúng ta làm cu li miễn phí đâu?"
"Làm cu li còn là tốt chán, nghe nói lần này có mấy công ty cùng triển lãm. Người của Lux cũng tới nữa, hai bên trước giờ không ưa nhau. Miệng lưỡi bọn họ độc chết người đó!"
"Dù sao thì tôi không đi đâu. Tôi còn mấy bản demo phải nộp đây này."
"Đúng thế. Ai mà rảnh đi khuân vác đồ đạc ở phòng triển lãm chứ."
Trưởng phòng quét mắt một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt lên người cậu Beta trong góc.
"Lâm Uẩn." Lâm Uẩn còn chưa kịp bóc ống hút ra đã nghe thấy giọng trưởng phòng: "Cậu đến Trung tâm Vân Việt một chuyến, nhớ ký tên."
Bàn tay đang cầm chuột dừng lại. Lâm Uẩn đã biết từ rất lâu rồi, những công việc kiểu này không ai muốn làm, cuối cùng đều sẽ rơi vào tay mình.
Nhưng Lâm Uẩn không hề phản bác, giống như lời mẹ Lâm đã nói, cậu đang cố hết sức để sắm vai một kẻ kín đáo, thật thà, ngoan ngoãn nghe lời.
Tốt nhất là không gây phiền phức cho bất kỳ ai.
"Không sao đâu." Khương Nam bên cạnh mở lời: "Cậu đến đó cứ lười biếng qua loa là được, chẳng ai để ý đến cậu đâu. Tiểu Trương bên bộ phận Đồ gia dụng có xe đó, lát nữa tôi bảo cậu ấy cho cậu đi nhờ."
"Không sao đâu ạ, cảm ơn anh Khương."
Lâm Uẩn cảm ơn, nhưng lại nói: "Nhưng không cần đâu ạ."
Trong xe được coi là không gian riêng tư, chỉ có hai người, lại là hai người xa lạ.
Mặc dù biết Khương Nam cũng có ý tốt, nhưng Lâm Uẩn thật sự không muốn nói chuyện với đồng nghiệp không thân thiết trong tình huống này.
Cậu không thích lắm những chủ đề mà Alpha hay nói chuyện. Nhưng nếu im lặng, Lâm Uẩn lại cảm thấy sự im lặng đó như là tội lỗi của mình vậy. Huống chi... cậu rất ghét cảm giác nợ ân tình người khác: "Tôi ngồi xe đưa đón của công ty qua đó là được rồi."
"Vậy cũng được." Khương Nam gật đầu, cũng không ép buộc thêm.
Anh vốn dĩ cũng chỉ hỏi một chút thôi. Việc thăng chức cần phải điều tra cả mối quan hệ đồng nghiệp, duy trì hình tượng hòa nhã nhiệt tình đối với anh chỉ có lợi chứ không có hại.
Lâm Uẩn thở phào nhẹ nhõm, trên bàn vẫn còn ly cà phê mang đi chưa mở, mang đến hội trường rõ ràng là không thể rồi. Cậu Beta đẩy đẩy kính, thăm dò hỏi anh: "Anh Khương, anh có muốn uống cà phê không?"
Giọng cậu Beta trước mặt mềm mại, giống như một chú mèo con đang dò xét ranh giới xã giao, lúc ban đầu, chỉ dám rụt rè đẩy món ăn vặt sấy khô mà nó cho là ngon nhất đến trước mặt bạn.
"Vậy thì tốt quá rồi." Khương Nam cười rộ lên, nhận lấy ly cà phê: "Tôi thích nhất là latte cốt dừa*."
(*生椰拿铁 - sinh gia nã thiết: Latte cốt dừa tươi/sống).
"Vâng." Mắt Lâm Uẩn cũng hơi cong lên: "Vậy làm phiền anh ạ."
Khương Nam sững người. Có một khoảnh khắc, anh thế mà lại thấy Lâm Uẩn cười lên trông cũng khá... ưa nhìn.
Nhưng sao có thể chứ?
Kích cỡ áo nịt ngực luôn không vừa vặn. Trong gương mặt sạch sẽ, có thể nhìn thấy rõ ràng những vết hằn đỏ nổi bật do bị siết chặt trên ngực.
Lâm Uẩn nhìn vào gương, rồi lại đưa ngón tay thon dài ra, nắm lấy, ấn mạnh vào, cho đến khi nơi đó toàn là những vết bầm tím trông như dấu vết bị ngược đãi.
Cậu dường như tìm thấy niềm vui giải thoát từ hành động này, sự uất ức tích tụ trong l*иg ngực ban nãy cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Sau đó, cậu từ từ cởi bỏ chiếc váy xinh đẹp, tháo bộ tóc giả bóng mượt, tẩy đi lớp trang điểm tinh xảo, rồi đeo lên cặp kính gọng đen dày cộp.
Ánh mắt trong gương dần dần trở nên đờ đẫn vô hồn.
Dù hôm qua được tan làm sớm, nhưng hôm nay Lâm Uẩn vẫn đi làm khá sớm.
Ngành nghề của bọn họ, lại sắp đến kỳ show diễn lớn, công việc nhiều là chuyện hoàn toàn nằm trong dự liệu. Lâm Uẩn đã chẳng còn trông mong mình có thể trộm được chút nhàn rỗi nào.
Chỉ cầu mong hôm nay đừng có chuyện gì khác làm phiền, để cậu có thể yên ổn làm xong hết việc trong tay, rồi tan làm đúng giờ.
Nhưng lúc làm việc mà chỉ cần làm đúng công việc của mình thôi, thì e rằng đã được coi là công việc thần tiên rồi.
Lâm Uẩn vừa nhận ly Americano siêu đậm đặc đắng muốn chết được giao tới, trong nhóm chat liền ting tong một tiếng: "Hôm nay có triển lãm thương mại ở Trung tâm Vân Việt. Yêu cầu mỗi bộ phận cử một người đến đó. Các bộ phận vui lòng báo danh sách nhân sự và ký tên tại quầy lễ tân sau khi đến nơi."
Bộ phận Thời trang, bộ phận Lễ phục, và cả bộ phận Kinh doanh của bọn họ, đều là những bộ phận đại diện có tần suất tham gia triển lãm cực cao.
"Lại là triển lãm thương mại." Đồng nghiệp bên cạnh vươn vai một cái: "Kiểu này qua đó mà không đủ người thì chắc chắn phải làm việc vặt. Có khác gì bắt chúng ta làm cu li miễn phí đâu?"
"Làm cu li còn là tốt chán, nghe nói lần này có mấy công ty cùng triển lãm. Người của Lux cũng tới nữa, hai bên trước giờ không ưa nhau. Miệng lưỡi bọn họ độc chết người đó!"
"Dù sao thì tôi không đi đâu. Tôi còn mấy bản demo phải nộp đây này."
"Đúng thế. Ai mà rảnh đi khuân vác đồ đạc ở phòng triển lãm chứ."
"Lâm Uẩn." Lâm Uẩn còn chưa kịp bóc ống hút ra đã nghe thấy giọng trưởng phòng: "Cậu đến Trung tâm Vân Việt một chuyến, nhớ ký tên."
Bàn tay đang cầm chuột dừng lại. Lâm Uẩn đã biết từ rất lâu rồi, những công việc kiểu này không ai muốn làm, cuối cùng đều sẽ rơi vào tay mình.
Nhưng Lâm Uẩn không hề phản bác, giống như lời mẹ Lâm đã nói, cậu đang cố hết sức để sắm vai một kẻ kín đáo, thật thà, ngoan ngoãn nghe lời.
Tốt nhất là không gây phiền phức cho bất kỳ ai.
"Không sao đâu." Khương Nam bên cạnh mở lời: "Cậu đến đó cứ lười biếng qua loa là được, chẳng ai để ý đến cậu đâu. Tiểu Trương bên bộ phận Đồ gia dụng có xe đó, lát nữa tôi bảo cậu ấy cho cậu đi nhờ."
"Không sao đâu ạ, cảm ơn anh Khương."
Lâm Uẩn cảm ơn, nhưng lại nói: "Nhưng không cần đâu ạ."
Trong xe được coi là không gian riêng tư, chỉ có hai người, lại là hai người xa lạ.
Mặc dù biết Khương Nam cũng có ý tốt, nhưng Lâm Uẩn thật sự không muốn nói chuyện với đồng nghiệp không thân thiết trong tình huống này.
Cậu không thích lắm những chủ đề mà Alpha hay nói chuyện. Nhưng nếu im lặng, Lâm Uẩn lại cảm thấy sự im lặng đó như là tội lỗi của mình vậy. Huống chi... cậu rất ghét cảm giác nợ ân tình người khác: "Tôi ngồi xe đưa đón của công ty qua đó là được rồi."
"Vậy cũng được." Khương Nam gật đầu, cũng không ép buộc thêm.
Anh vốn dĩ cũng chỉ hỏi một chút thôi. Việc thăng chức cần phải điều tra cả mối quan hệ đồng nghiệp, duy trì hình tượng hòa nhã nhiệt tình đối với anh chỉ có lợi chứ không có hại.
Lâm Uẩn thở phào nhẹ nhõm, trên bàn vẫn còn ly cà phê mang đi chưa mở, mang đến hội trường rõ ràng là không thể rồi. Cậu Beta đẩy đẩy kính, thăm dò hỏi anh: "Anh Khương, anh có muốn uống cà phê không?"
Giọng cậu Beta trước mặt mềm mại, giống như một chú mèo con đang dò xét ranh giới xã giao, lúc ban đầu, chỉ dám rụt rè đẩy món ăn vặt sấy khô mà nó cho là ngon nhất đến trước mặt bạn.
"Vậy thì tốt quá rồi." Khương Nam cười rộ lên, nhận lấy ly cà phê: "Tôi thích nhất là latte cốt dừa*."
(*生椰拿铁 - sinh gia nã thiết: Latte cốt dừa tươi/sống).
"Vâng." Mắt Lâm Uẩn cũng hơi cong lên: "Vậy làm phiền anh ạ."
Khương Nam sững người. Có một khoảnh khắc, anh thế mà lại thấy Lâm Uẩn cười lên trông cũng khá... ưa nhìn.
Nhưng sao có thể chứ?
4
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
