TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Dường như chỉ khi đội tóc giả, mặc lên người những bộ quần áo xinh đẹp mình yêu thích, ngăn cách bởi màn hình không nhìn thấy mặt, Lâm Uẩn mới có thể tạm thời trốn thoát khỏi cơ thể tầm thường, nhạt nhẽo, yếu đuối này.

Để trở thành một "Miên Miên Tế Vũ" xinh đẹp, được người khác khen ngợi, được người khác yêu thích.

Nhưng livestream vừa mới kết thúc, còn chưa đợi Lâm Uẩn thay quần áo ra, một cuộc điện thoại đã gọi tới.

Lâm Uẩn đành phải trượt màn hình nhận máy: "Ba?"

"Ba nghe nói Hoắc Chiêu về rồi à?" Giọng nói già nua nhưng đầy uy nghiêm truyền ra từ ống nghe.

Không biết Lâm Chính Hồng lấy tin tức từ đâu ra, Hoắc Chiêu hôm nay mới về mà ông ta đã biết rồi.

Lâm Uẩn bất giác siết chặt ngón tay: "Vâng."

"Nó đối xử với con thế nào?"

"Cũng ổn ạ."

"Tối nay nó có ở nhà không?"

"Có ạ."

"Vậy là được rồi—— Con có biết kỳ mẫn cảm* của nó là lúc nào không?"

(*Kỳ mẫn cảm: Giai đoạn Alpha dễ bị kích động, nhạy cảm và ham muốn chiếm hữu cao).

Lâm Uẩn nhíu chặt mày, gần như ngay lập tức, cảm giác chán ghét đối với cha mình, thậm chí là đối với cả bản thân dâng lên cuồn cuộn: "Ba, ba coi con là cái gì?"

"Coi là cái gì là cái gì. Con với Hoắc Chiêu đã kết hôn rồi, hỏi con chuyện này thì sao chứ!" Ba Lâm trước giờ không bao giờ cho phép người nhà cãi lại mình. Lập tức giận dữ nói: "Con gả được vào nhà họ Hoắc tưởng dễ lắm hả? Hai năm nay Hoắc Chiêu có liên lạc với con lần nào không? Bây giờ nó về rồi con còn không biết nắm bắt cho tốt. Ông cụ Hoắc không còn nữa, còn ai chống lưng cho con đây. Chính con không biết cố gắng còn chờ Hoắc Chiêu về rồi ly hôn với con chắc?"

"Vậy thì con sẽ ly hôn với anh ấy."

Lâm Uẩn nhìn chăm chú vào bản thân trong gương, mái tóc dài buông xuống trước ngực. Cậu khẽ nhếch môi, đôi môi đỏ được trang điểm cũng cong lên theo, như thể cậu thật sự xinh đẹp và được người khác yêu thích như dáng vẻ trong lớp trang điểm vậy: "Nếu Hoắc Chiêu đề nghị ly hôn với con, con sẽ không từ chối đâu."

Ban đầu cậu có thể kết hôn với Hoắc Chiêu, vốn là do nhà họ Lâm đã dựa hơi nhà họ Hoắc.

Cho nên, để trả cái ơn tình này, Lâm Uẩn sẽ không chủ động ly hôn với Hoắc Chiêu.

Nhưng cũng sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Hoắc Chiêu.

"Lâm Uẩn, mày nói chuyện với ba mẹ như thế đấy." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đồ vật bị đập vỡ. Ba Lâm đột ngột cao giọng, như thể có thể thể hiện uy nghiêm của mình thông qua sự phá hoại và gào thét mạnh mẽ như vậy: "Sao tao lại có đứa con ích kỷ như mày!"

Ngón tay nhẹ nhàng lướt đến khóe môi, Lâm Uẩn nhìn vào gương, khẽ cười một tiếng.

Dù có hay không thì cũng đã sinh ra rồi mà, ba ơi.

Nhưng câu nói này cuối cùng cũng không thể thốt ra lời.

Bởi vì rất nhanh sau đó, bên kia truyền đến vài tiếng khuyên giải ôn hòa, người nghe điện thoại đã đổi thành người khác: "Uẩn Uẩn à con."

Lâm Uẩn khẽ thở dài một hơi, giọng nói cũng dịu đi đôi chút: "Mẹ."

"Tính ba con nó vậy đó, con đừng để ý tới ông ấy." Giọng mẹ Lâm rất dịu dàng. Bà trước giờ luôn là một Omega ôn hòa, yếu đuối như vậy: "Ăn tối chưa con?"

"Con ăn rồi ạ."

"Bữa tối ăn gì thế. Có ngon không con?"

Từ bao giờ, chủ đề nói chuyện với ba mẹ chỉ còn lại những điều này thôi nhỉ. Lâm Uẩn nắm chặt điện thoại, khẽ đáp: "Cũng ngon ạ."

"Vậy thì tốt rồi." Mẹ Lâm nói, dường như bà hỏi câu này chỉ là muốn tìm chuyện để nói vậy. Rồi lại hỏi: "Con ở công ty thế nào?"

"Con..."

Lâm Uẩn rất muốn giống như những đứa trẻ hạnh phúc trong phim truyền hình, kể cho bà nghe hôm nay hiếm khi được tan làm sớm, hơn nữa còn đến văn phòng sếp uống trà rồi ngủ một giấc.

Nhưng cậu còn chưa kịp tìm được cảm giác để tự nhiên mở lời, đã nghe mẹ nói: "Công ty lớn không dễ dàng đâu. Chịu chút khổ cực cũng là nên làm."

"Vâng."

"Phải giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp, đôi khi có việc nhỏ gì giúp được thì cứ giúp. Phải tạo quan hệ tốt với lãnh đạo nhiều vào."

"Vâng."

"Con là Beta. Bình thường phải kín đáo một chút, kẻo người ta ghét con."

"Vâng."

Đôi khi những lời an ủi tưởng như mềm mỏng lại là thứ dao sắc làm tổn thương người khác nhất. Lâm Uẩn nghĩ, cho dù cậu thật sự vui vẻ chia sẻ những chuyện này với ba mẹ như trong phim, thì kết luận nhận được cũng chỉ là cậu không cố gắng mà thôi.

Thế nên có nhiều chuyện thà không nói ra còn hơn. Lâm Uẩn cười cười: "Con biết rồi mẹ."

"Vậy được rồi, thế thôi ba mẹ không nói chuyện với con nữa nha. Mai con còn phải đi làm, mau nghỉ sớm đi."

"Vâng." Lâm Uẩn nói: "Mẹ cũng nghỉ sớm ạ."

Điện thoại cuối cùng cũng được cúp máy.

Có một khoảnh khắc, Lâm Uẩn đã định kéo số điện thoại này vào danh sách đen hoàn toàn.

Sự khao khát hơi ấm gia đình của con người rốt cuộc bắt nguồn từ đâu chứ?

Chỉ vì câu "Ăn gì thế" và "Nghỉ sớm đi" thôi sao?

Lâm Uẩn không biết. Ngón tay cậu bấm bấm mấy lần, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

5

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.