0 chữ
Chương 7
Chương 7: Ấm ức đến mức mắt đỏ hoe (2)
"Chậc." Nam nhân chậc một tiếng, ngồi xổm xuống vén mái tóc ngắn trước trán Nguyên Thiểu lên, hắn không khỏi ngẩn người.
Dù đã gặp không ít người có ngoại hình xuất chúng, nhưng hắn vẫn không thể không thừa nhận rằng thiếu niên trước mắt này quả thực rất xinh đẹp. Nhất là lúc này, người vừa được vớt từ dưới nước lên nên sắc mặt có hơi nhợt nhạt mang theo vẻ bệnh tật, đôi môi mỏng nhuốm sắc đỏ, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
"Trông cũng tuấn tú đấy, thật đáng tiếc."
Hắn nói xong lại liếc nhìn những người đang vội vã chạy đến bên bờ, biết rằng hẳn là người hầu của thiếu niên này đang dẫn người tìm đến bèn đứng dậy kéo người vừa nói chuyện với mình bỏ đi.
"Ấy, ngài làm việc tốt mà không lưu danh à?" Người kia hỏi.
"Giữ lại ân tình này, ngày khác đòi cũng không muộn."
Trong mơ, Nguyên Thiểu cố gắng gọi đối phương lại, nhưng y không thể phát ra được âm thanh.
Y cố gắng thông qua giấc mơ để nhìn thấy diện mạo của đối phương, nhưng trước mắt lại là một khoảng mơ hồ không thấy rõ gì cả.
"Đừng đi!" Nguyên Thiểu đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra mình đang nằm trên giường ở Nguyên phủ.
Y cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong mơ, nhưng cũng không thể nào phân biệt được trực giác của mình rốt cuộc có chuẩn xác hay không.
Cơ mà người đó là hy vọng duy nhất của y.
Nếu như đối phương không phải là Alpha, vậy thì về sau ở thế giới này, y sẽ phải một mình đối mặt với kỳ phát tình mỗi tháng...
Nguyên Thiểu vẫn còn nhớ kỳ phát tình đầu tiên mà y trải qua sau khi phân hóa vào năm mười bốn tuổi.
Khi đó y không biết gì cả, tuy đã học qua kiến thức liên quan trong lớp giáo dục sinh lý nhưng khi thật sự xảy ra trên người mình, phần lớn là cảm giác mờ mịt và luống cuống.
Khi đó, ngoài sự bồn chồn do cơn sốt gây nên trên cơ thể kết hợp với tâm lý của y cũng đang ở bên bờ vực mất kiểm soát, dường như tất cả lý trí và sự xấu hổ đều dần dần biến mất, chỉ còn lại một loại khát vọng vừa xa lạ vừa giày vò.
Nếu không được kiểm soát, y thật sự không biết bản thân có thể làm ra chuyện gì. May mà có thuốc ức chế đã giúp y vượt qua giai đoạn khó khăn đó.
Đối với Omega trong thời kỳ đặc biệt, thuốc ức chế có thể so với "thuốc cứu mạng".
Trong những năm sau đó, Nguyên Thiểu gần như không bao giờ rời xa thuốc ức chế, vì vậy y không còn trải qua nỗi đau bị cơn sốt phát tình hành hạ nữa.
Nhưng y không thể ngờ rằng, có một ngày bản thân lại mang theo cả cái thân thể Omega này để xuyên không đến một thế giới xa lạ.
Sớm biết vậy, có lẽ y không nên học cơ khí, mà là nên học y. Như vậy, nói không chừng y còn có thể tìm ra được một loại thuốc thay thế cho thuốc ức chế.
Nguyên Thiểu thở dài, lại không nhịn được nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình.
Y muốn biết người cứu mình là ai thì cũng chỉ còn cách đi hỏi Nguyên Quân Khác.
Nhưng hiện giờ Nguyên Quân Khác đang nổi nóng, Nguyên Thiểu không dám tự mình đi chuốc lấy xui xẻo.
Nhị ca này của y trông vừa hung dữ vừa lạnh lùng, gặp mặt là muốn rút roi quất y, đến nói chuyện với đối phương mà Nguyên Thiểu còn sợ, những chuyện khác thì càng không cần phải nói.
Y nghi ngờ rằng trong nhà này, chỉ có Nguyên Quân Hoài mới có thể trị được đối phương...
Nguyên Thiểu bỗng lóe lên một ý nghĩ, trong đầu bất chợt nảy ra một kế sách.
Nếu nhị ca sợ đại ca, vậy thì y chỉ cần lấy lòng đại ca, lúc đó chẳng phải mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết rồi sao?
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Thiểu vừa dùng xong bữa sáng đã đến chỗ ở của Nguyên Quân Hoài.
Y vốn định đến dùng bữa sáng cùng đối phương, nhưng nghe Kim Đĩnh Tử nói trước nay đại công tử đều tự mình dùng bữa, thế nên y mới không tùy tiện đi làm phiền.
Nguyên Quân Hoài ở trong một tiểu viện hẻo lánh nhất Nguyên phủ. Theo lời Kim Đĩnh Tử, đây là nơi ở do chính hắn chọn sau khi bị thương. Trong tiểu viện này không trồng hoa cỏ, nhìn một lượt thì cũng chỉ thấy sạch sẽ gọn gàng nhưng khiến người ta cảm thấy khá lạnh lẽo.
Nguyên Thiểu xách một hộp thức ăn đứng bên ngoài, quy củ chờ người hầu vào thông báo.
Không bao lâu sau, người hầu trong viện mời Nguyên Thiểu vào.
Có lẽ là vì nơi này quá yên tĩnh, thế nên lúc bước vào cửa, bước chân của Nguyên Thiểu cũng vô thức nhẹ đi rất nhiều.
Y bước vào sảnh, từ xa đã trông thấy Nguyên Quân Hoài đang tựa vào giường mềm, trong tay cầm một cuốn sách đọc rất chăm chú.
"Đại ca." Nguyên Thiểu hành lễ với hắn.
"Sao đệ lại đến đây?" Nguyên Quân Hoài đặt cuốn sách trong tay xuống, thoáng thẳng lưng ngồi dậy một chút.
Dù đã gặp không ít người có ngoại hình xuất chúng, nhưng hắn vẫn không thể không thừa nhận rằng thiếu niên trước mắt này quả thực rất xinh đẹp. Nhất là lúc này, người vừa được vớt từ dưới nước lên nên sắc mặt có hơi nhợt nhạt mang theo vẻ bệnh tật, đôi môi mỏng nhuốm sắc đỏ, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
"Trông cũng tuấn tú đấy, thật đáng tiếc."
Hắn nói xong lại liếc nhìn những người đang vội vã chạy đến bên bờ, biết rằng hẳn là người hầu của thiếu niên này đang dẫn người tìm đến bèn đứng dậy kéo người vừa nói chuyện với mình bỏ đi.
"Ấy, ngài làm việc tốt mà không lưu danh à?" Người kia hỏi.
"Giữ lại ân tình này, ngày khác đòi cũng không muộn."
Y cố gắng thông qua giấc mơ để nhìn thấy diện mạo của đối phương, nhưng trước mắt lại là một khoảng mơ hồ không thấy rõ gì cả.
"Đừng đi!" Nguyên Thiểu đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra mình đang nằm trên giường ở Nguyên phủ.
Y cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong mơ, nhưng cũng không thể nào phân biệt được trực giác của mình rốt cuộc có chuẩn xác hay không.
Cơ mà người đó là hy vọng duy nhất của y.
Nếu như đối phương không phải là Alpha, vậy thì về sau ở thế giới này, y sẽ phải một mình đối mặt với kỳ phát tình mỗi tháng...
Nguyên Thiểu vẫn còn nhớ kỳ phát tình đầu tiên mà y trải qua sau khi phân hóa vào năm mười bốn tuổi.
Khi đó y không biết gì cả, tuy đã học qua kiến thức liên quan trong lớp giáo dục sinh lý nhưng khi thật sự xảy ra trên người mình, phần lớn là cảm giác mờ mịt và luống cuống.
Nếu không được kiểm soát, y thật sự không biết bản thân có thể làm ra chuyện gì. May mà có thuốc ức chế đã giúp y vượt qua giai đoạn khó khăn đó.
Đối với Omega trong thời kỳ đặc biệt, thuốc ức chế có thể so với "thuốc cứu mạng".
Trong những năm sau đó, Nguyên Thiểu gần như không bao giờ rời xa thuốc ức chế, vì vậy y không còn trải qua nỗi đau bị cơn sốt phát tình hành hạ nữa.
Nhưng y không thể ngờ rằng, có một ngày bản thân lại mang theo cả cái thân thể Omega này để xuyên không đến một thế giới xa lạ.
Sớm biết vậy, có lẽ y không nên học cơ khí, mà là nên học y. Như vậy, nói không chừng y còn có thể tìm ra được một loại thuốc thay thế cho thuốc ức chế.
Y muốn biết người cứu mình là ai thì cũng chỉ còn cách đi hỏi Nguyên Quân Khác.
Nhưng hiện giờ Nguyên Quân Khác đang nổi nóng, Nguyên Thiểu không dám tự mình đi chuốc lấy xui xẻo.
Nhị ca này của y trông vừa hung dữ vừa lạnh lùng, gặp mặt là muốn rút roi quất y, đến nói chuyện với đối phương mà Nguyên Thiểu còn sợ, những chuyện khác thì càng không cần phải nói.
Y nghi ngờ rằng trong nhà này, chỉ có Nguyên Quân Hoài mới có thể trị được đối phương...
Nguyên Thiểu bỗng lóe lên một ý nghĩ, trong đầu bất chợt nảy ra một kế sách.
Nếu nhị ca sợ đại ca, vậy thì y chỉ cần lấy lòng đại ca, lúc đó chẳng phải mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết rồi sao?
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Thiểu vừa dùng xong bữa sáng đã đến chỗ ở của Nguyên Quân Hoài.
Y vốn định đến dùng bữa sáng cùng đối phương, nhưng nghe Kim Đĩnh Tử nói trước nay đại công tử đều tự mình dùng bữa, thế nên y mới không tùy tiện đi làm phiền.
Nguyên Quân Hoài ở trong một tiểu viện hẻo lánh nhất Nguyên phủ. Theo lời Kim Đĩnh Tử, đây là nơi ở do chính hắn chọn sau khi bị thương. Trong tiểu viện này không trồng hoa cỏ, nhìn một lượt thì cũng chỉ thấy sạch sẽ gọn gàng nhưng khiến người ta cảm thấy khá lạnh lẽo.
Nguyên Thiểu xách một hộp thức ăn đứng bên ngoài, quy củ chờ người hầu vào thông báo.
Không bao lâu sau, người hầu trong viện mời Nguyên Thiểu vào.
Có lẽ là vì nơi này quá yên tĩnh, thế nên lúc bước vào cửa, bước chân của Nguyên Thiểu cũng vô thức nhẹ đi rất nhiều.
Y bước vào sảnh, từ xa đã trông thấy Nguyên Quân Hoài đang tựa vào giường mềm, trong tay cầm một cuốn sách đọc rất chăm chú.
"Đại ca." Nguyên Thiểu hành lễ với hắn.
"Sao đệ lại đến đây?" Nguyên Quân Hoài đặt cuốn sách trong tay xuống, thoáng thẳng lưng ngồi dậy một chút.
4
0
3 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
