TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6: Ấm ức đến mức mắt đỏ hoe (1)

Nguyên Thiểu cứ cảm thấy mình đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi, nhưng lại không tài nào nhớ ra được.

Mãi cho đến khi một cơn đau đầu dữ dội ập đến, trong đầu y hiện lên nhiều ký ức hơn về cuốn sách kia. Trong đó có một phần ký ức, chính là về Vệ Nam Từ này.

Vệ Nam Từ và nhị ca Nguyên Quân Khác của y tuổi tác tương đương, lại còn học cùng một sư môn.

Nếu như nói võ nghệ của Nguyên Quân Khác ở Kinh Thành đứng thứ hai thì không ai dám đứng nhất, vậy mà Vệ Nam Từ này lại còn có thể đạp đổ được vị thế của Nguyên Quân Khác, trở thành người có võ nghệ cao cường nhất Kinh Thành.

Nói cách khác, Nguyên Quân Khác đã là người nổi bật nhất nhì trong những người tập võ trẻ tuổi ở Kinh Thành, nhưng Vệ Nam Từ còn hơn hắn một bậc.

Người học võ xưa nay luôn hiếu thắng, cho nên mối quan hệ giữa Nguyên Quân Khác và đối phương như nước với lửa thì cũng không có gì lạ.

"Kim Đĩnh Tử." Cách tấm bình phong, Nguyên Thiểu hỏi người bên ngoài: "Ngươi nói xem, người cứu ta lấy chuyện này đi tìm nhị ca ta thì có thể đòi được ân tình gì?"

"Phần lớn chắc lại muốn nhị công tử đồng ý đấu võ với bọn họ thôi." Kim Đĩnh Tử đáp: "Vị Vệ phó thống lĩnh đó hiếu chiến lắm, không chỉ có bản thân ngài ấy hiếu chiến mà còn thích kéo cả người của Tuần Phòng Doanh vào đấu cùng. Ban đầu nhị công tử còn dẫn dắt trai tráng Nam Nha đấu với bọn họ mấy trận, nhưng mà..."

Nhưng mà mỗi lần tỷ thí đều là Vệ Nam Từ thắng, sau khi Nguyên Quân Khác thua mấy lần thì cũng không thèm chơi cùng đối phương nữa.

Lần này người của Tuần Phòng Doanh vô tình cứu được Nguyên Thiểu, phần lớn là muốn dùng chuyện này để ép Nguyên Quân Khác phải ứng chiến.

"Bọn họ rảnh rỗi vậy sao?" Nguyên Thiểu hỏi.

"Đại Uyên lúc bấy giờ thiên hạ thái bình, Kinh Thành lại càng ổn định yên ắng, bọn họ quả thực... Rất rảnh rỗi."

Nguyên Thiểu thở dài, bất giác nhớ đến những Alpha trong Học viện Quân sự.

Bởi vì thể chất đặc biệt nên cứ cách vài tháng, Alpha sẽ bước vào một kỳ mẫn cảm.

Kỳ mẫn cảm sẽ khiến bọn họ trở nên nhạy cảm và hiếu chiến, Alpha có sức mạnh tinh thần càng cao thì biến động tinh thần trong kỳ mẫn cảm càng lớn, cũng rất dễ mất kiểm soát. Mà muốn giảm bớt tình trạng này, hoặc là tìm Omega để xoa dịu, hoặc là tiêm thuốc ức chế. Nếu không Alpha mất kiểm soát sẽ rất dễ làm ra những chuyện có hại đến bản thân và những người xung quanh.

Nghĩ như vậy, đám người học võ này thật sự giống hệt các Alpha của Học viện Quân sự.

Tối hôm đó, Nguyên Thiểu có một giấc mơ.

Y mơ thấy cảnh mình rơi xuống nước.

Khi đó cơ thể của y ngâm trong nước hồ lạnh buốt, tay chân dần không thể kiểm soát vì mất nhiệt, khiến cả người y không tự chủ được mà chìm dần xuống đáy hồ. Cho dù y có cố gắng giãy giụa đến đâu cũng đều là vô ích.

Ngay lúc sức lực của y sắp cạn kiệt, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy y.

Nguyên Thiểu giật mình như thể tìm thấy được cọng rơm cứu mạng, y liều mạng muốn giữ chặt bàn tay đó.

Tuy nhiên đối phương vô cùng mạnh mẽ, không cho Nguyên Thiểu bất kỳ cơ hội nào mà nhanh chóng bơi ra sau lưng y, vòng tay ôm lấy y từ phía sau hòng ngăn cản y giãy giụa quá nhiều làm lãng phí thể lực.

Vào khoảnh khắc hai cơ thể tiếp xúc, Nguyên Thiểu gần như lập tức phán đoán được đối phương là một Alpha. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên y ở gần với một Alpha trưởng thành như vậy. Dù ở dưới nước, Nguyên Thiểu vẫn có thể cảm nhận được khí thế áp bức mạnh mẽ từ trên người đối phương.

Bị người này dùng một tay ôm lấy từ phía sau, Nguyên Thiểu giống như một chú mèo con bị túm gáy, lập tức ngoan ngoãn.

Một lát sau, cuối cùng y cũng được kéo lên khỏi mặt nước.

"Này! Không sao chứ?" Một giọng nói của nam nhân xa lạ hỏi.

Nguyên Thiểu rất muốn trả lời hắn nhưng lúc đó cơ thể cậu cứ như không nghe theo lời sai khiến, vừa không cử động được, cũng không thể phát ra âm thanh. Ngay cả mắt cũng không mở nổi, chỉ có hơi thở là mơ hồ ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ trong không khí. Mùi hương đó rất khó hình dung, giống như... Bản thân đang ở trong một ngọn lửa hừng hực.

"Cứu lên được rồi à?" Nguyên Thiểu mơ màng nghe thấy một tiếng hỏi như vậy.

"Vẫn còn thở, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Người nọ lại gần xem một chút, kinh ngạc nói: "Đại ca, ngài cứu người thì cứu được rồi, sao lại cạo tóc người ta đi thế?"

Nam nhân vắt nước trên áo bào của mình: "Ta nói không phải ta cạo thì ngươi có tin không?"

"Đợi người ta tỉnh lại, ngài nói với người nhà của y xem bọn họ có tin không." Người kia lại nhìn chằm chằm Nguyên Thiểu trên mặt đất một cái: "Ơ kìa, đây không phải là tiểu công tử của Nguyên gia sao? Lần này ngài cứu đúng người rồi đấy, Quân Khác phải nợ ngài một ân tình lớn rồi."

5

0

3 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.