0 chữ
Chương 16
Chương 16: Có đau không (2)
Nguyên Quân Khác cẩn thận xem xét bản vẽ, trước đây hắn cũng từng nghe nói về thứ này.
Thực ra, lúc Nguyên Quân Hoài vừa bị thương, Nguyên Quân Khác cũng từng có ý định nhờ người làm giúp một cái xem sao, nhưng những thứ làm ra sau đó đều chẳng ra gì. Hơn nữa khi ấy, Nguyên Quân Hoài rất nhạy cảm, mỗi lần có người nhắc đến vết thương ở chân thì hắn đều sẽ nổi giận đùng đùng. Nguyên Quân Khác không muốn làm huynh trưởng không vui nên về sau cũng chẳng dám nhắc lại nữa.
Thế mà bây giờ, hắn không ngờ Nguyên Thiểu lại có tấm lòng này.
Trong mắt Nguyên Quân Khác lóe lên một chút xúc động nhưng hắn nhanh chóng che giấu cảm xúc, sắc mặt không có biểu cảm gì đưa lại bản vẽ trong tay cho Nguyên Thiểu.
Trong khoảnh khắc quay đi, hắn liếc thấy vết phồng rộp trên tay Nguyên Thiểu. Hai vết phồng rộp vô cùng nổi bật trên bàn tay thon dài xinh đẹp của thiếu niên, muốn làm ngơ cũng khó.
"Đau không?" Nguyên Quân Khác hỏi.
"Đau." Nguyên Thiểu nói.
Nguyên Quân Khác sững người, rõ ràng không ngờ Nguyên Thiểu lại thật thà như vậy, chẳng phải người bình thường đều sẽ nói "Không sao" sao?
Từ nhỏ, hắn đã không quan tâm đến người đệ đệ này, trước đây là thật sự không quan tâm, nhưng bây giờ là không biết cách quan tâm.
"Nhị ca..." Nguyên Thiểu nhìn thấy vẻ mặt của hắn có phần kỳ lạ, bèn hỏi: "Huynh không sao chứ?"
"Không sao." Nguyên Quân Khác lại nhìn y một cái, hơi gượng gạo nói: "Sớm biết ngâm nước một lần có thể khiến đệ tỉnh ra, thì mấy năm trước đã nên ném đệ xuống hồ Trường Ninh ngâm một trận rồi."
Nguyên Thiểu: “...”
Nhị ca, huynh có muốn nghe lại xem mình đang nói gì không?
Ngày hôm đó, Nguyên Quân Khác không ở lại lâu, rất nhanh đã rời khỏi nơi ở của Nguyên Thiểu.
Nguyên Thiểu vốn còn định nhân cơ hội hỏi hắn về chuyện "ân nhân cứu mạng", nhưng thấy hắn cứ lạnh mặt mãi nên cũng không dám mở lời.
Dù sao đại ca cũng đã đồng ý giúp y, Nguyên Thiểu cũng không lo lắng.
Hôm nay có được ấn tượng tốt, y nghĩ có lẽ Nguyên Quân Khác sẽ không đến mức vô tình như lần trước nữa.
Rời khỏi nơi ở của Nguyên Thiểu, Nguyên Quân Khác đến thăm đại ca một chuyến.
Nguyên Quân Hoài vẫn dựa vào chiếc giường nhỏ đọc sách như thường lệ, cả người trông có vẻ yếu ớt và lạnh lùng.
"Sao hôm nay lại về sớm vậy?" Nguyên Quân Hoài hỏi hắn.
"Trong cung không có việc gì nên về thăm nhà một lát xem sao." Nguyên Quân Khác đưa mắt đảo qua một vòng trong phòng, phát hiện chỗ ở của đại ca mình thật sự quá mức đơn sơ.
Trong phòng chẳng có nổi một chậu hoa hay cây cảnh, đến cả người hầu cũng hiếm khi lui tới quấy rầy nếu không có việc gì.
Trước đây hắn không mấy để ý đến hoàn cảnh của Nguyên Quân Hoài, biết đại ca mình không thích người khác làm phiền nên hắn cũng ít khi đến. Số lần hai huynh đệ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Năm đó khi Nguyên Quân Hoài vừa bị thương, phụ thân đã nghĩ ra rất nhiều cách, cũng đi khắp nơi cầu y hỏi thuốc. Nguyên Quân Khác cũng từng đề nghị, nói rằng nếu đại ca không đi lại được, hắn làm đệ đệ có thể ở bên chăm sóc, đối phương muốn đi đâu thì hắn sẽ cõng đến đó.
Nhưng một người có tính cách kiêu ngạo như đại ca của hắn sẽ không bao giờ để bản thân trở thành gánh nặng của bất kỳ ai. Sau khi tranh cãi vài lần, Nguyên Quân Khác cũng từ bỏ.
Hắn không phải là người có tính cách tinh tế, không biết quan tâm người khác, cũng không biết chăm sóc người khác.
Mỗi lần đại ca nói mình thích yên tĩnh, hắn đều tin là thật.
Bởi vì hắn cảm thấy mình chẳng thể làm được gì...
Mãi cho đến hôm nay nhìn thấy bản vẽ của Nguyên Thiểu, Nguyên Quân Khác mới chợt nhận ra mình làm đệ đệ chẳng ra sao cả, còn không bằng tiểu tử thối kia.
"Chuyện của Tuần Phòng Doanh thế nào rồi?" Nguyên Quân Hoài hỏi.
"Cuối tháng ta sẽ dẫn người của Nam nha đến đấu với bọn họ một trận."
"Vệ Nam Từ này vẫn hiếu chiến như vậy." Nguyên Quân Hoài cười nói: "Nhưng dù sao người của bọn họ cũng đã cứu mạng lão tam, ân tình này tất phải trả. Chỉ là phải làm phiền đến các huynh đệ Nam nha ra tay, trong lòng vẫn thấy áy náy đôi phần. Lát nữa đệ thay ta bày vài bàn tiệc khoản đãi bọn họ, tiền bạc cứ tính vào sổ của ta."
"Không cần, bổng lộc của ta dùng mãi cũng chẳng hết, mời bọn họ một bữa rượu vẫn dư sức." Nguyên Quân Khác nói.
Nguyên Quân Hoài nghe vậy cũng không khăng khăng, lại nói: "Đệ có biết người cứu lão tam là ai không?"
Thực ra, lúc Nguyên Quân Hoài vừa bị thương, Nguyên Quân Khác cũng từng có ý định nhờ người làm giúp một cái xem sao, nhưng những thứ làm ra sau đó đều chẳng ra gì. Hơn nữa khi ấy, Nguyên Quân Hoài rất nhạy cảm, mỗi lần có người nhắc đến vết thương ở chân thì hắn đều sẽ nổi giận đùng đùng. Nguyên Quân Khác không muốn làm huynh trưởng không vui nên về sau cũng chẳng dám nhắc lại nữa.
Thế mà bây giờ, hắn không ngờ Nguyên Thiểu lại có tấm lòng này.
Trong mắt Nguyên Quân Khác lóe lên một chút xúc động nhưng hắn nhanh chóng che giấu cảm xúc, sắc mặt không có biểu cảm gì đưa lại bản vẽ trong tay cho Nguyên Thiểu.
Trong khoảnh khắc quay đi, hắn liếc thấy vết phồng rộp trên tay Nguyên Thiểu. Hai vết phồng rộp vô cùng nổi bật trên bàn tay thon dài xinh đẹp của thiếu niên, muốn làm ngơ cũng khó.
"Đau." Nguyên Thiểu nói.
Nguyên Quân Khác sững người, rõ ràng không ngờ Nguyên Thiểu lại thật thà như vậy, chẳng phải người bình thường đều sẽ nói "Không sao" sao?
Từ nhỏ, hắn đã không quan tâm đến người đệ đệ này, trước đây là thật sự không quan tâm, nhưng bây giờ là không biết cách quan tâm.
"Nhị ca..." Nguyên Thiểu nhìn thấy vẻ mặt của hắn có phần kỳ lạ, bèn hỏi: "Huynh không sao chứ?"
"Không sao." Nguyên Quân Khác lại nhìn y một cái, hơi gượng gạo nói: "Sớm biết ngâm nước một lần có thể khiến đệ tỉnh ra, thì mấy năm trước đã nên ném đệ xuống hồ Trường Ninh ngâm một trận rồi."
Nguyên Thiểu: “...”
Nhị ca, huynh có muốn nghe lại xem mình đang nói gì không?
Ngày hôm đó, Nguyên Quân Khác không ở lại lâu, rất nhanh đã rời khỏi nơi ở của Nguyên Thiểu.
Dù sao đại ca cũng đã đồng ý giúp y, Nguyên Thiểu cũng không lo lắng.
Hôm nay có được ấn tượng tốt, y nghĩ có lẽ Nguyên Quân Khác sẽ không đến mức vô tình như lần trước nữa.
Rời khỏi nơi ở của Nguyên Thiểu, Nguyên Quân Khác đến thăm đại ca một chuyến.
Nguyên Quân Hoài vẫn dựa vào chiếc giường nhỏ đọc sách như thường lệ, cả người trông có vẻ yếu ớt và lạnh lùng.
"Sao hôm nay lại về sớm vậy?" Nguyên Quân Hoài hỏi hắn.
"Trong cung không có việc gì nên về thăm nhà một lát xem sao." Nguyên Quân Khác đưa mắt đảo qua một vòng trong phòng, phát hiện chỗ ở của đại ca mình thật sự quá mức đơn sơ.
Trong phòng chẳng có nổi một chậu hoa hay cây cảnh, đến cả người hầu cũng hiếm khi lui tới quấy rầy nếu không có việc gì.
Năm đó khi Nguyên Quân Hoài vừa bị thương, phụ thân đã nghĩ ra rất nhiều cách, cũng đi khắp nơi cầu y hỏi thuốc. Nguyên Quân Khác cũng từng đề nghị, nói rằng nếu đại ca không đi lại được, hắn làm đệ đệ có thể ở bên chăm sóc, đối phương muốn đi đâu thì hắn sẽ cõng đến đó.
Nhưng một người có tính cách kiêu ngạo như đại ca của hắn sẽ không bao giờ để bản thân trở thành gánh nặng của bất kỳ ai. Sau khi tranh cãi vài lần, Nguyên Quân Khác cũng từ bỏ.
Hắn không phải là người có tính cách tinh tế, không biết quan tâm người khác, cũng không biết chăm sóc người khác.
Mỗi lần đại ca nói mình thích yên tĩnh, hắn đều tin là thật.
Bởi vì hắn cảm thấy mình chẳng thể làm được gì...
Mãi cho đến hôm nay nhìn thấy bản vẽ của Nguyên Thiểu, Nguyên Quân Khác mới chợt nhận ra mình làm đệ đệ chẳng ra sao cả, còn không bằng tiểu tử thối kia.
"Chuyện của Tuần Phòng Doanh thế nào rồi?" Nguyên Quân Hoài hỏi.
"Cuối tháng ta sẽ dẫn người của Nam nha đến đấu với bọn họ một trận."
"Vệ Nam Từ này vẫn hiếu chiến như vậy." Nguyên Quân Hoài cười nói: "Nhưng dù sao người của bọn họ cũng đã cứu mạng lão tam, ân tình này tất phải trả. Chỉ là phải làm phiền đến các huynh đệ Nam nha ra tay, trong lòng vẫn thấy áy náy đôi phần. Lát nữa đệ thay ta bày vài bàn tiệc khoản đãi bọn họ, tiền bạc cứ tính vào sổ của ta."
"Không cần, bổng lộc của ta dùng mãi cũng chẳng hết, mời bọn họ một bữa rượu vẫn dư sức." Nguyên Quân Khác nói.
Nguyên Quân Hoài nghe vậy cũng không khăng khăng, lại nói: "Đệ có biết người cứu lão tam là ai không?"
4
0
3 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
