0 chữ
Chương 15
Chương 15: Có đau không (1)
Kể từ ngày hôm đó, Nguyên Thiểu luôn trốn trong thư phòng phác thảo bản vẽ.
Y vốn là một thợ cơ khí chuyên nghiệp, loại bản vẽ này không có gì khó khăn đối với y.
Để không khiến người khác cảm thấy đột ngột, Nguyên Thiểu còn cố ý "trang trí" thêm cho bản vẽ, cố tình bắt chước nét vẽ của nguyên chủ trước kia. Ngay cả đơn vị đo lường và các chi tiết khác cũng được y mô phỏng theo những ghi chú trên sách làm mộc. Như vậy, cho dù người của thời đại này có nhìn thấy những thứ y vẽ ra cũng sẽ không cảm thấy có gì khác thường.
Sau khi phác thảo xong bản vẽ, Nguyên Thiểu định bắt tay vào làm ngay.
Mặc dù máy móc ở đây không thể so sánh với thời đại tinh tế, nhưng tay nghề làm mộc quan trọng hơn công cụ hỗ trợ rất nhiều.
Hơn nữa, lúc ở Học viện Quân sự, khả năng thực hành của Nguyên Thiểu rất giỏi, những thao tác này hoàn toàn không làm khó được y.
Vấn đề duy nhất có lẽ là, vì không có biện pháp bảo hộ tốt nên ngay từ ngày đầu tiên, tay của Nguyên Thiểu đã bị phồng rộp. Đây là vấn đề mà y chưa từng gặp phải ở trường, vì găng tay đặc chế của trường không chỉ bảo vệ tay rất tốt mà còn mỏng nhẹ và tiện lợi, không ảnh hưởng đến thao tác của thợ cơ khí.
Nhưng ở thế giới cổ đại, nhu cầu cơ bản nhất này cũng trở thành một vấn đề nan giải.
Kim Đĩnh Tử đã tìm hai đôi găng tay giúp y, nhưng đeo thứ đó vào thì không thể làm việc được nữa.
"Công tử, cứ để ta làm mấy việc nặng nhọc như cưa gỗ này đi." Kim Đĩnh Tử nhận lấy chiếc cưa trong tay y rồi nói.
Ban đầu hắn còn tưởng Nguyên Thiểu chỉ tìm thú vui, mãi cho đến khi hai ngày trôi qua, hắn mới hiểu ra lần này công tử nhà mình là muốn làm thật.
Hơn nữa hắn đã xem bản vẽ của Nguyên Thiểu, không thể không nói, hắn cũng khá tò mò liệu y có tạo ra được thứ đó hay không.
Chuyện Nguyên Thiểu đóng cửa cưa gỗ lại nhanh chóng được truyền đến tai Nguyên Quân Khác.
Thực ra, hai ngày nay hắn vẫn luôn cho người theo dõi động tĩnh của Nguyên Thiểu.
Ban đầu, suy nghĩ của Nguyên Quân Khác cũng giống như Kim Đĩnh Tử, tưởng rằng Nguyên Thiểu chỉ đang chơi đùa.
Mãi cho đến sau này nghe nói tiểu tử đó lại làm một cách hăng say nhiệt tình, Nguyên Quân Khác mới không kìm được mà nổi lòng tò mò.
Thế là chưa đợi đến ngày nghỉ, hắn đã tranh thủ về Nguyên phủ một chuyến.
Lúc Nguyên Quân Khác về, Nguyên Thiểu đang xắn tay áo cúi người, tay cầm dây mực đánh dấu trên tấm ván gỗ. Dáng vẻ trông vô cùng tập trung, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân đến gần của Nguyên Quân Khác.
"Làm gì thế?" Nguyên Quân Khác lên tiếng hỏi.
"Hả?" Nguyên Thiểu giật mình, vừa quay đầu nhìn thấy nhị ca nhà mình thì vô thức rụt cổ lại.
Dù sao lần duy nhất hai huynh đệ bọn họ gặp nhau, Nguyên Quân Khác đã dùng roi để "chào hỏi" y, điều này thực sự khiến Nguyên Thiểu nhớ mãi không quên.
"Nhị... Nhị ca." Nguyên Thiểu ngoan ngoãn đứng thẳng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.
Nguyên Quân Khác nhíu mày, ánh mắt đánh giá thiếu niên một lượt, vẻ mặt y có phần gượng gạo.
Trước đây hắn vốn khinh thường thằng nhãi này nhất, thậm chí mỗi lần bị chọc tức điên lên đều hận không thể đánh chết cho rồi để khỏi phải nhìn thấy y suốt ngày ra ngoài bêu riếu mất mặt.
Thế nhưng hôm nay Nguyên Thiểu ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn không gây họa, không cãi lại, thậm chí còn tỏ ra nghiêm túc chưa từng có. Điều này lại khiến Nguyên Quân Khác thoáng chốc không biết phải đối mặt như thế nào.
Bao năm nay, hắn chỉ học được cách làm một người ca ca chuyên đánh mắng đệ đệ mình, chứ chẳng biết phải làm một người ca ca "bình thường" ra sao.
Bởi lẽ Nguyên Quân Khác thật sự chưa bao giờ ngờ rằng tiểu tử này lại có thể trở nên ngoan ngoãn đến thế chỉ sau một đêm, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để làm quen với sự thay đổi này.
Dẫu cho dáng vẻ bây giờ của Nguyên Thiểu là giả vờ đi chăng nữa, hắn cũng không khỏi cảm thấy không quen.
"Đệ... Khụ!" Nguyên Quân Khác liếc nhìn đống gỗ trên mặt đất, hỏi: "Làm gì thế?"
Nguyên Thiểu nghe vậy bèn vào nhà lấy bản vẽ đưa cho hắn.
Nguyên Quân Khác cúi đầu nhìn, ánh mắt lập tức thay đổi. Chỉ thấy trên bản vẽ là một vật thoạt nhìn như chiếc ghế, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy có thêm hai bánh xe.
"Đây là..."
"Xe lăn gỗ." Nguyên Thiểu nói: "Làm cho đại ca, có cái này rồi thì huynh ấy ra ngoài sẽ tiện hơn nhiều, không cần phải ru rú trong phòng suốt ngày nữa."
Y vốn là một thợ cơ khí chuyên nghiệp, loại bản vẽ này không có gì khó khăn đối với y.
Để không khiến người khác cảm thấy đột ngột, Nguyên Thiểu còn cố ý "trang trí" thêm cho bản vẽ, cố tình bắt chước nét vẽ của nguyên chủ trước kia. Ngay cả đơn vị đo lường và các chi tiết khác cũng được y mô phỏng theo những ghi chú trên sách làm mộc. Như vậy, cho dù người của thời đại này có nhìn thấy những thứ y vẽ ra cũng sẽ không cảm thấy có gì khác thường.
Sau khi phác thảo xong bản vẽ, Nguyên Thiểu định bắt tay vào làm ngay.
Mặc dù máy móc ở đây không thể so sánh với thời đại tinh tế, nhưng tay nghề làm mộc quan trọng hơn công cụ hỗ trợ rất nhiều.
Hơn nữa, lúc ở Học viện Quân sự, khả năng thực hành của Nguyên Thiểu rất giỏi, những thao tác này hoàn toàn không làm khó được y.
Nhưng ở thế giới cổ đại, nhu cầu cơ bản nhất này cũng trở thành một vấn đề nan giải.
Kim Đĩnh Tử đã tìm hai đôi găng tay giúp y, nhưng đeo thứ đó vào thì không thể làm việc được nữa.
"Công tử, cứ để ta làm mấy việc nặng nhọc như cưa gỗ này đi." Kim Đĩnh Tử nhận lấy chiếc cưa trong tay y rồi nói.
Ban đầu hắn còn tưởng Nguyên Thiểu chỉ tìm thú vui, mãi cho đến khi hai ngày trôi qua, hắn mới hiểu ra lần này công tử nhà mình là muốn làm thật.
Chuyện Nguyên Thiểu đóng cửa cưa gỗ lại nhanh chóng được truyền đến tai Nguyên Quân Khác.
Thực ra, hai ngày nay hắn vẫn luôn cho người theo dõi động tĩnh của Nguyên Thiểu.
Ban đầu, suy nghĩ của Nguyên Quân Khác cũng giống như Kim Đĩnh Tử, tưởng rằng Nguyên Thiểu chỉ đang chơi đùa.
Mãi cho đến sau này nghe nói tiểu tử đó lại làm một cách hăng say nhiệt tình, Nguyên Quân Khác mới không kìm được mà nổi lòng tò mò.
Thế là chưa đợi đến ngày nghỉ, hắn đã tranh thủ về Nguyên phủ một chuyến.
Lúc Nguyên Quân Khác về, Nguyên Thiểu đang xắn tay áo cúi người, tay cầm dây mực đánh dấu trên tấm ván gỗ. Dáng vẻ trông vô cùng tập trung, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân đến gần của Nguyên Quân Khác.
"Hả?" Nguyên Thiểu giật mình, vừa quay đầu nhìn thấy nhị ca nhà mình thì vô thức rụt cổ lại.
Dù sao lần duy nhất hai huynh đệ bọn họ gặp nhau, Nguyên Quân Khác đã dùng roi để "chào hỏi" y, điều này thực sự khiến Nguyên Thiểu nhớ mãi không quên.
"Nhị... Nhị ca." Nguyên Thiểu ngoan ngoãn đứng thẳng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.
Nguyên Quân Khác nhíu mày, ánh mắt đánh giá thiếu niên một lượt, vẻ mặt y có phần gượng gạo.
Trước đây hắn vốn khinh thường thằng nhãi này nhất, thậm chí mỗi lần bị chọc tức điên lên đều hận không thể đánh chết cho rồi để khỏi phải nhìn thấy y suốt ngày ra ngoài bêu riếu mất mặt.
Thế nhưng hôm nay Nguyên Thiểu ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn không gây họa, không cãi lại, thậm chí còn tỏ ra nghiêm túc chưa từng có. Điều này lại khiến Nguyên Quân Khác thoáng chốc không biết phải đối mặt như thế nào.
Bao năm nay, hắn chỉ học được cách làm một người ca ca chuyên đánh mắng đệ đệ mình, chứ chẳng biết phải làm một người ca ca "bình thường" ra sao.
Bởi lẽ Nguyên Quân Khác thật sự chưa bao giờ ngờ rằng tiểu tử này lại có thể trở nên ngoan ngoãn đến thế chỉ sau một đêm, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để làm quen với sự thay đổi này.
Dẫu cho dáng vẻ bây giờ của Nguyên Thiểu là giả vờ đi chăng nữa, hắn cũng không khỏi cảm thấy không quen.
"Đệ... Khụ!" Nguyên Quân Khác liếc nhìn đống gỗ trên mặt đất, hỏi: "Làm gì thế?"
Nguyên Thiểu nghe vậy bèn vào nhà lấy bản vẽ đưa cho hắn.
Nguyên Quân Khác cúi đầu nhìn, ánh mắt lập tức thay đổi. Chỉ thấy trên bản vẽ là một vật thoạt nhìn như chiếc ghế, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy có thêm hai bánh xe.
"Đây là..."
"Xe lăn gỗ." Nguyên Thiểu nói: "Làm cho đại ca, có cái này rồi thì huynh ấy ra ngoài sẽ tiện hơn nhiều, không cần phải ru rú trong phòng suốt ngày nữa."
4
0
3 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
