TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Lúc này, Thiên Tuế Tuế đang mặc bộ đồ cao cấp thiết kế riêng cho trẻ em, gương mặt nhỏ trắng hồng như trái đào non, trông hệt như búp bê sứ sống động. Cô bé chống nạnh, cười khì một tiếng.

“Đừng sợ, con đâu dễ bị các người hại chết vậy chứ!” Đôi mắt đen lay láy như nho đen ánh lên tia khinh thường.

Dương Hồng Đạt đơ người một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Ông ta nhìn thấy bên cạnh đôi giày da bóng loáng của con bé là cái bóng kéo dài... không phải ma.

Ánh mắt ông ta lại liếc qua thiếu niên đang đứng sau Thiên Tuế Tuế.

Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường bao năm, chỉ cần nhìn một cái, ông ta đã chắc chắn thiếu niên tuấn tú này không phải người thường. Từ khí chất lạnh lùng đến bộ quần áo hàng hiệu giản dị nhưng xa xỉ, chẳng thứ gì giống đứa trẻ tầm thường.

Dù không biết tại sao đứa con gái nuôi phiền toái này lại “chết đi sống lại”, lại ăn mặc sang trọng thế kia, còn dắt theo một thiếu gia có khí chất khác thường.

Nhưng ông hiểu rõ, giờ phút này phải tạm thời làm lành, nếu không e là rước họa vào thân.

Gương mặt Dương Hồng Đạt lập tức nặn ra một nụ cười gượng gạo, bước tới hai bước, đón lấy Thiên Tuế Tuế.

“Bảo bối à, sao con lại chạy ra ngoài một mình vậy? Con nghịch ngợm quá, con có biết cha với mẹ lo cho con thế nào không?”

Bên cạnh, Mai Lệ lúc này đã định thần lại. Là mợ lớn trong nhà giàu có, bà ta nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, phối hợp nhịp nhàng với chồng. Bà ta cười tươi tắn gật đầu:

“Đúng vậy bảo bối, cha mẹ đang chuẩn bị cho người đi tìm con đấy!”

Thiên Tuế Tuế lạnh mặt, ánh mắt nhỏ nhìn chằm chằm hai vợ chồng diễn sâu trước mặt.

Phía sau, Thẩm Yến Đình dùng khăn tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng rồi cất lời: “Đã không thích Tuế Tuế thì thôi, tôi đưa con bé đi. Sau này, nó không còn tên là Dương Tĩnh nữa, mà gọi là Thiên Tuế Tuế.”

Giọng nói của cậu không lớn, nhẹ như gió thoảng mây trôi nhưng trong từng cử chỉ lại toát lên sự lạnh lùng và áp lực không hề tương xứng với độ tuổi.

Thẩm Yến Đình nói xong, quay người ra hiệu tay về phía sau.

Bốn gã đàn ông mặc đồ đen lực lưỡng bước vào từ cửa, người đi đầu xách theo một chiếc vali mật mã.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Hồng Đạt ngơ ngác chẳng hiểu gì.

“Cậu định làm gì? Con gái của tôi, đâu thể nói dắt đi là dắt đi được?”

Thẩm Yến Đình cười nhạt, giọng lạnh băng: “Ông bà từng xem nó là con gái chưa? Nếu tôi mang vết thương trên người nó đến đồn cảnh sát kiểm tra, ông đoán xem mình có dính án không?”

Dương Hồng Đạt và Mai Lệ lập tức run lên một cái.

“Chúng ta đều giữ thể diện, đừng để mọi chuyện đến mức không nhìn mặt nhau được. Ông bà thấy sao?” Giọng Thẩm Yến Đình nhẹ nhàng, môi mỏng khẽ nhúc nhích.

Âm lượng không cao, nhưng khí thế của con nhà quyền quý thì lộ rõ không thể che giấu. Sắc mặt của vợ chồng Dương Hồng Đạt mỗi lúc một khó coi.

Thẩm Yến Đình khẽ hất cằm ra hiệu với người đàn ông áo đen phía sau. Gã xách vali lập tức đặt nó xuống đất, mở nắp ra. Bên trong là một vali đầy ắp những tờ tiền đỏ rực.

Dương Thiến đang ngồi trên sofa, hai mắt nhìn chằm chằm. Cô ta đã ngắm Thẩm Yến Đình rất lâu rồi. Ngay từ lúc cậu bước vào, ánh mắt cô ta đã không rời đi lấy một giây.

Cậu còn đẹp hơn bất kỳ minh tinh lưu lượng nào cô ta từng mê, chỉ cần nhìn gương mặt kia thôi đã đủ khiến người ta chảy nước miếng. Và giờ đây, nhìn thấy cậu tiện tay lấy ra từng ấy tiền, Dương Thiến cuối cùng cũng hiểu thế nào là “vừa đẹp trai vừa nhiều tiền”.

Ánh mắt cô ta sáng rực như có sao rơi từng chuỗi, trong tim như có nai con không ngừng nhảy loạn. Cô ta lau khóe miệng, đứng dậy, nhích về phía Thẩm Yến Đình vài bước.

“Anh ơi, nếu thích thì cứ dắt cô bé đi là được rồi, không cần đưa nhiều tiền vậy đâu! Anh cũng thấy nhà em đâu thiếu tiền. Hay là mình kết bạn WeChat nhé?”

Ánh mắt Thẩm Yến Đình hơi nghiêng qua, liếc nhìn cô gái ăn mặc lòe loẹt, trạc tuổi mình. Cậu khẽ cong môi cười, rồi lắc đầu:

“Tiền là đưa cho các người, đúng. Nhưng không phải để bồi thường.”

Cậu vừa nói xong, nụ cười lập tức thu lại, gật đầu với nhóm người áo đen: “Cứ theo con số đó, ra tay đi.”

Vợ chồng Dương Hồng Đạt còn chưa hiểu gì thì bốn gã đàn ông đã nhào lên, mỗi người một tay, đấm đá như mưa vào họ.

3

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.