TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Thẩm Yến Đình lập tức ôm bé con lên, đặt lên vai, đứng dậy: “Đi thôi, Tuế Tuế, mình đến nhà họ Dương một chuyến!”

Lúc này, kim đồng hồ đã chỉ 11 giờ đêm.

Đèn trong biệt thự nhà họ Dương vẫn còn sáng. Quản gia già họ Dương - chú Hưng - cũng không rõ đêm nay trong nhà có chuyện vui gì mà giờ này vẫn chưa ai chịu ngủ. Chủ nhà chưa ngủ, ông ta cũng không thể về phòng được. Ông ta định đi một vòng quanh sân cho tỉnh táo.

Ngay lúc ấy, chuông cổng bỗng vang lên.

Chú Hưng vội vàng bước ra trước cổng sắt, nhìn ra qua ô cửa nhỏ.

“Ôi, tam tiểu thư! Cháu... sao lại đứng ngoài này thế?” Chú Hưng ngạc nhiên.

“Lúc nào trốn ra ngoài chơi vậy?”

Người duy nhất trong nhà họ Dương đối xử tử tế với Dương Tĩnh, chính là quản gia già này. Thỉnh thoảng, khi hai vợ chồng họ Dương nhốt cô bé vào phòng tối và không cho ăn cơm, chú Hưng lại lén lút đem chút đồ ăn cho cô bé, dù biết là đang mạo hiểm.

Lúc này nhìn thấy Dương Tĩnh đứng ngoài cổng, ông ta thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Sao cháu lại chạy ra ngoài? Giờ này mới về à?”

Vừa mở hé cánh cổng, ông ta vừa nhỏ giọng trách nhẹ: “Không được nghịch ngợm như vậy đâu!”

Chú Hưng lo lắng nói: “Hay là vào phòng ông trốn tạm một lát, đợi họ ngủ rồi hãy lén về phòng?”

Nhưng khi ông ta mở cổng ra, mới phát hiện phía sau cô bé còn có một người nữa...

Là một thiếu niên tuấn tú. Cậu ta mặc áo trắng, dung mạo tuấn tú một cách lạ thường, vóc dáng cao ráo, giữa bóng đêm vẫn nổi bật như ánh trăng.

“Tam tiểu thư, vị này là?”

Thiên Tuế Tuế biết rõ chú Hưng là người duy nhất trong căn nhà này từng tử tế với nguyên chủ. Cô kéo tay ông ta, chú Hưng liền cúi xuống.

Thiên Tuế Tuế nhón chân, khum hai tay thành cái loa nhỏ, thì thầm bên tai ông ta: “Đây là khách cháu mời tới. Chú Hưng đều là người tốt. Lát nữa bất kể bên trong có chuyện gì xảy ra, chú cũng đừng vào đó nha!”

Chú Hưng nghe xong, mặt mày ngơ ngác.

“Tam tiểu thư, cháu...”

Chưa kịp nói hết câu, Thiên Tuế Tuế đã nắm tay Thẩm Yến Đình, chân ngắn lẫm chẫm, ngẩng đầu hùng hổ bước về phía phòng khách.

Lúc này, Dương Hồng Đạt và vợ là Mai Lệ đang ngồi trên ghế sofa ăn trái cây, vừa xem chương trình tạp kỹ vừa chờ chuông điện thoại reo. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Mai Lệ hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.

“Đã hơn bốn tiếng rồi, sao vẫn chưa xong việc vậy?”

Dương Hồng Đạt cũng nhìn đồng hồ: “Đừng gấp, đợi thêm lát nữa. Trên núi không có sóng, phải đợi bọn họ xuống núi mới liên lạc được.”

Hai chị em Dương Thiến và Dương Tình đang xem livestream của một beauty blogger, thỉnh thoảng lại thưởng vài đồng.

“Mami, cái đứa đáng ghét đó thật sự không bao giờ quay lại nữa hả?” Cô bé tám tuổi Dương Tình vừa dán mắt vào màn hình vừa lười nhác hỏi.

“Vớ vẩn!” Dương Thiến mười tuổi nói.

“Cha đã bảo sẽ khiến nó biến mất vĩnh viễn rồi, làm sao sai được?”

Dương Tình vỗ tay cười rạng rỡ: “Tuyệt quá! Nhìn thấy nó là bực!”

“Đúng vậy, nó đúng là đồ sao chổi, đồ đáng ghét!”

Dương Thiến nhón lấy một quả cherry nhét vào miệng: “Bạn gái trong lớp còn bảo nó đẹp hơn cả hai chị em con! Xì!”

Trong nhà họ Dương, không chỉ vợ chồng Dương Hồng Đạt ghét bỏ, mà hai chị em Dương Thiến và Dương Tình cũng đối xử rất tệ với cô bé đáng thương Dương Tĩnh. Chúng cực kỳ bực bội vì nhan sắc em gái vượt trội hơn cả trăm lần so với mình.

Lúc trước chỉ là lạnh nhạt và trêu chọc nhưng từ sau khi ông nội Dương qua đời đầu năm nay, Mai Lệ đã nói thật cho hai con gái biết rằng Dương Tĩnh không phải con ruột.

Kể từ đó, Dương Thiến và Dương Tình càng không kiêng nể gì mà bắt nạt Dương Tĩnh, luôn mong sớm đuổi được cô ra khỏi nhà. Chiều tối hôm nay, vừa nghe ba nói đã đưa Dương Tĩnh đi rồi, cả hai mừng đến phát điên.

Mai Lệ cười tươi, mỗi tay ôm lấy một đứa con: “Đừng nhắc tới con sao chổi đó nữa. Hai công chúa xinh đẹp nhất thế gian của mẹ mới là bảo bối quý giá nhất!”

Cả nhà đang cười nói rôm rả thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

“Chú Hưng, ra xem thử...” Mai Lệ gọi với ra cửa.

Chưa kịp dứt lời, một bóng dáng quen thuộc đã sải bước vào phòng khách.

Là Dương Tĩnh – đứa con nuôi vừa mới chết!

“Á! Ma kìa!” Mai Lệ hét toáng lên như đít bị gắn pháo, nhảy bật khỏi sofa.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.