TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Thán phục thần kỹ

Thả diều cần nơi thoáng đãng, thích hợp nhất là ở ngoại ô. Khánh Viên tuy lớn, đôi chỗ cũng có bãi đất trống, nhưng xung quanh lại có cây lớn, cuối cùng mọi người tìm được một bãi cỏ khá rộng gần vườn Mẫn Nông.

Một lát sau, các nha hoàn mang đến chín con diều. Các chị em Thẩm gia đều có diều riêng, Thẩm Tầm đưa ba con diều cũ của mình cho Tô Quân và chị em Vương gia, nha hoàn lấy mấy con diều còn lại trong kho, đều rất tinh xảo.

Nhưng tinh xảo nhất đương nhiên vẫn là con diều của Thẩm Tầm. Lúc đầu nhìn cũng không có gì khác biệt, chẳng qua là con dơi này tinh tế hoa lệ hơn những con khác một chút thôi. Nhưng đến khi thả thật, khung xương con diều này nhẹ, cấu tạo lại tốt, thuận gió bay lên trước nhất, bay cao nhất. Nhưng như vậy cũng chưa có gì đặc biệt.

Đặc biệt ở chỗ, đợi con diều hình dơi bay lên trời, no gió, từ bụng nó lại chui ra năm con dơi nhỏ đáng yêu, thành một bức “Ngũ phúc trường thọ” (1), quả thật là độc đáo.

(1)Ngũ phúc trường thọ: hình ảnh năm con dơi vây quanh hoặc ôm lấy chữ Thọ.Mọi người đều vỗ tay khen hay.

Thẩm Tầm đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, đích thân Trương tiểu nhị Trương lão gia làm đấy.”

Nói đến diều của Trương tiểu nhị cũng là một truyền kỳ. Tương truyền, ông Trương ban đầu chỉ là một tiểu nhị bưng đồ ăn trong quán rượu, ngày thường thích làm diều. Sau khi bị chủ quán đuổi việc, ông chuyên tâm làm diều, bây giờ đã thành một trường phái riêng, nổi danh ngang hàng với “Bài Lâu” ở phía nam và “Yến Sa” ở tây bắc.

Nhưng sau sáu mươi tuổi, ông Trương gần như không còn tự tay làm diều nữa. Con diều “Ngũ phúc trường thọ” này thật sự hiếm có, dù có tiền e rằng cũng khó mua được, chẳng trách Thẩm Tầm đắc ý.

Thẩm Tụy ghen tị muốn chết, hận mình chẳng phải là em gái ruột của Thẩm Triệt. Chị em Vương Tư Nương thì đều lộ vẻ ngưỡng mộ.

Chỉ là người ta hễ đắc ý thì dễ xảy ra sơ suất. Trên bầu trời có mấy con diều, phải tránh nhau để khỏi rối dây. Đến lúc đó thì chỉ còn cách cắt dây thả diều đi. Những con diều khác thì không sao, nhưng con diều Ngũ phúc trường thọ kia thì không thể mất được.

Vì vậy Thẩm Tầm luôn rất cẩn thận, tiếc rằng trời không chiều lòng người. Tuy không bị cuốn vào những con diều khác, nhưng đúng lúc thu dây con diều Ngũ phúc trường thọ xuống thì bị gió thổi vướng lên một cây cổ thụ cách đó không xa.

Nếu là cây khác thì không sao, bảo người ta chặt là xong, nhưng cây cổ thụ trăm năm này cũng coi như là vật trấn viên của Khánh Viên, Thẩm Tầm không dám động vào.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Thẩm Tầm lo lắng đến mức sắp khóc.

Con diều mắc trên ngọn cây, cách mặt đất khoảng năm sáu trượng, thân cây lại trơn tuột, ngay cả leo cây cũng khó với tới được.

“Đừng nóng vội, bảo gã sai vặt mang thang đến, không được thì bảo họ chồng người lên nhau.” Thẩm Nguyên an ủi.

Chỉ là thân cây quá cao, thang cũng không tới, chồng người lên nhau, chồng đến năm sáu người đã bắt đầu xiêu vẹo, không dùng được sức.

Thẩm Tầm ở dưới giậm chân lo lắng, thấy sắc trời bỗng nhiên tối sầm lại, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ mưa, vậy thì hỏng bét.

“Làm sao đây? Nhị ca mà biết chắc chắn sẽ mắng chết ta, sau này sẽ không bao giờ mua mấy thứ này cho ta nữa.” Thẩm Tầm bắt đầu rơi nước mắt. Nhưng dù vậy cũng không đến mức khiến Thẩm Tầm lo lắng đến phát khóc, chỉ có mình nàng biết, con diều này đâu phải Nhị ca tặng nàng, nàng nhân lúc Nhị ca không có nhà mà trộm lấy.

“Để ta thử xem.” Kỷ Trừng bước lên phía trước nói.

Thẩm Tầm nước mắt lưng tròng nhìn Kỷ Trừng: “Tỷ biết trèo cây sao?”

Trèo cây rõ ràng không phải cách giải quyết vấn đề. Con diều mắc trên đầu cành cây yếu ớt, căn bản không chịu nổi trọng lượng của con người, vừa nãy còn có một gã sai vặt ngã từ trên cây xuống, không biết bị thương thế nào rồi.

“Ta chỉ có thể thử thôi.” Kỷ Trừng cũng không dám chắc chắn, dù sao con diều cũng mắc quá cao. Nàng bảo nha hoàn nhỏ về phòng mình tìm Du Tiền Nhi, lấy ná cao su và viên bi sắt quen dùng của nàng đến.

Những năm tháng các cô nương như Thẩm Tầm ngâm thơ vẽ tranh, đạp nguyệt thưởng hoa, Kỷ Trừng dành phần lớn thời gian để cưỡi ngựa bắn cung, chơi ná cao su.

Sau khi ná cao su được mang đến, Thẩm Tầm quả thực nhìn Kỷ Trừng như nhìn cứu tinh, Kỷ Trừng bị nhìn đến mức hai tay có chút run rẩy. Nàng thử bắn một viên bi sắt, căn bản không tới được cành cây kia.

Thẩm Tầm từ nín thở chờ đợi chuyển sang thất vọng tràn trề.

Kỷ Trừng không bỏ cuộc, nàng đi đi lại lại mấy bước dưới gốc cây, nhắm mắt lại không biết đang nghĩ gì. Đến khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã chọn được vị trí đứng, buộc túi đựng bi sắt vào eo, xắn tay áo lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn đến chói mắt. Chỉ nghe một tiếng “ping”, viên bi sắt bắn ra như sao băng, rất nhanh, gần như không phân biệt được trước sau, mọi người lại đồng thời nghe thấy một tiếng “ping”, rồi lại một tiếng, cuối cùng còn một tiếng nữa.

Thẩm Tầm và những người khác không nhìn rõ, chỉ thấy viên bi sắt đánh trúng vào cái cành nhỏ xíu đang treo con diều, cành cây gãy răng rắc, con diều cũng theo đó rơi xuống.

Gã sai vặt đang đợi ở dưới vội vàng chạy lên đón lấy.

Và ngay khi cành cây “rắc” một tiếng gãy, phía sau lưng Kỷ Trừng vang lên một tiếng hoan hô.

Kỷ Trừng và mọi người cùng nhau quay lại, thì thấy một người nam xa lạ đứng ở đằng xa.

Thẩm Nguyên đã kêu lên: “Đại ca.”

Hóa ra người đàn ông mặc áo màu xanh lá cây có thêu hoa văn cỏ xoắn (2) viền trúc xanh, gấu áo màu xanh đen kia chính là Đại gia của nhà họ Thẩm, đích trưởng tử của Nhị phòng Thẩm Ngự.

(2)Hoạ tiết cỏ xoắn:Kỷ Trừng đã nghe nói về người này, mười ba mười bốn tuổi đã theo cha là Thẩm Nhị gia ra tây bắc lập công, bây giờ đã là Trung Vũ tướng quân tòng tứ phẩm, đang nhậm chức ở Kinh doanh, tuổi còn trẻ mà đã ở vị trí cao, khó trách có được vẻ uy áp khí thế như vậy, khiến người ta nhìn thấy hắn như đối diện với núi cao, chỉ có thể ngưỡng vọng.

Người nhà họ Thẩm đều có tướng mạo không tệ, vị Thẩm Ngự này cũng rất anh tuấn, nhưng bởi vì quá lạnh lùng cứng rắn, ngược lại khiến người ta bỏ qua vẻ tuấn tú vốn có của hắn.

Kỷ Trừng liếc mắt nhìn đầu tiên thì càng thêm cảm thấy chi thứ hai của nhà họ Thẩm sau này sẽ là nhánh có tiền đồ nhất Thẩm gia. Mà Thẩm Ngự này năm nay mới hai mươi lăm tuổi, từng cưới vợ là Chu thị, năm kia Chu thị khó sinh qua đời, để lại một cậu con trai, hiện đang được nuôi dưỡng bên cạnh Nhị phu nhân Hoàng thị.

Trong đầu Kỷ Trừng thoáng qua một ý nghĩ không thực tế, nhưng ngay lập tức đã tan biến, dù là kế thất e rằng cũng không đến lượt nàng.

Thẩm Ngự khẽ đáp một tiếng, ánh mắt lần nữa quét về phía Kỷ Trừng: “Vị cô nương này quả là có nhãn lực tinh chuẩn.” Ba viên đạn liên tiếp bắn ra, viên thứ hai trúng vào viên thứ nhất để truyền lực, viên thứ ba lại bắn trúng viên thứ hai, đẩy nó lên cao rồi lại đánh vào viên thứ nhất. Đây không chỉ dựa vào kỹ thuật mà còn cần dùng đầu óc tính toán chính xác, lực của mỗi viên bi đều phải khác nhau thì viên thứ ba mới có thể đuổi kịp viên thứ hai, lại còn có thể truyền lực cho viên thứ nhất, cho đến khi bắn gãy cành cây.

Ngay cả Thẩm Ngự cũng phải thừa nhận, có lẽ hắn không làm được điều này. Chính vì vậy, hắn mới chủ động tiến lên nói chuyện với Kỷ Trừng.

Ba chị em Thẩm gia đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Kỷ Trừng. Trước đó, tuy rằng họ đã kinh ngạc trước kỹ thuật của Kỷ Trừng, nhưng người ngoài cuộc xem náo nhiệt, không biết sự lợi hại bên trong. Đến lúc này, Kỷ Trừng lại có thể khiến Thẩm Ngự chủ động nói chuyện với nàng, ba chị em Thẩm gia đều thầm kêu lên “Trời ơi”.

Phải biết Thẩm Ngự là người như thế nào, lạnh lùng như tảng băng, ngay cả với mẹ là Nhị phu nhân, huynh ấy cũng không mấy chủ động mở lời, huống chi là những người phụ nữ khác, ngay cả Thẩm Nguyên, cô em gái ruột của huynh ấy, cũng không có đãi ngộ này.

Khuôn mặt Kỷ Trừng ửng hồng, nàng cúi đầu, cụp mắt không đáp lời.

Thẩm Ngự nhìn hàng mi khẽ run rẩy như cánh bướm của nàng, lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình. Vừa rồi tất cả sự chú ý của hắn đều bị kỹ thuật tinh xảo và chiếc ná cao su trong tay Kỷ Trừng thu hút. Giờ hắn không còn thấy rõ dung mạo của Kỷ Trừng, chỉ cảm thấy làn da nàng trắng như tuyết đến là chói sáng, vội vàng dời mắt đi.

Thẩm Nguyên bước lên một bước nói: “Đại ca, đây là Kỷ Trừng, cháu gái nhà mẹ đẻ Tam thẩm.”

“Ra là Kỷ Trừng biểu muội.” Thẩm Ngự khẽ gật đầu, nói chuyện với chị em trong nhà, vừa rồi hắn đường đột như vậy cũng không tính là quá thất lễ.

“A Trừng, đây là Đại ca ta, muội đến đây đã lâu như vậy rồi, vẫn chưa gặp mặt phải không?” Thẩm Nguyên lại giới thiệu Thẩm Ngự với Kỷ Trừng.

Kỷ Trừng khẽ hành lễ với Thẩm Ngự: “Đại biểu ca.”

Một giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc châu rơi vào suối băng, dịu dàng như nước xuân lướt qua hoa, lọt vào tai Thẩm Ngự khiến lòng hắn trầm xuống. Hắn ghét nhất cái giọng điệu ủy mị này, nói chuyện đàng hoàng không được, cứ phải làm bộ làm tịch.

Nhưng khuôn mặt Thẩm Ngự quanh năm lạnh băng, mọi người cũng không nhìn ra vẻ không vui của hắn. Hắn nhấc chân muốn đi, nhưng lại không nhịn được nói: “Có thể cho ta xem ná cao su của biểu muội một chút được không?”

Kỷ Trừng đương nhiên không thể từ chối, đưa tay trao ná cao su cho hắn.

Thẩm Ngự kiểm tra chiếc ná cao su, không có gì đặc biệt, chỉ là chọn loại gỗ tốt có thớ cứng mà vẫn có độ đàn hồi, gân là gân bò ngâm trong thuốc hàng năm, tuy hiếm nhưng cũng không có gì khác lạ.

Ban đầu Thẩm Ngự còn tưởng rằng Kỷ Trừng có lực tay lớn như vậy để bắn viên bi sắt lên cao như thế là do trong ná có cơ quan gì. Bây giờ xem ra, hẳn là do vị biểu muội này tính toán tỉ mỉ và dùng lực cổ tay, cánh tay rất tốt. Công phu này thật sự hiếm có, nếu là một nam nhi ở trong quân doanh nhất định sẽ có thành tựu.

Sau khi xem xong, Thẩm Ngự trả lại ná cao su, gật đầu không nói gì rồi rời đi.

Thẩm Ngự vừa đi, mấy cô nương bèn vây lại.

Tô Quân hỏi: “Trừng muội, muội thật lợi hại, học được kỹ thuật này ở đâu vậy? Ngay cả Đại biểu ca cũng khen ngợi.”

Kỷ Trừng cười nói: “Hồi nhỏ ở nhà học theo các ca ca.” Lúc đó Kỷ gia còn chưa có gia sản như bây giờ, cha nàng bận buôn bán quanh năm vắng nhà, mẹ nàng lại là người nhút nhát không quản chuyện, Kỷ Trừng cứ theo Nhị ca ra ngoài chơi, chẳng khác gì một đứa con trai.

Sau này, Kỷ Trừng lớn lên, không thể theo Nhị ca ra ngoài, chơi cùng các cô nương ở Tấn cũng chơi thả diều, bắn ná cao su các loại. Nàng có một con diều hình bướm do cha nàng đặc biệt mang về từ phương nam, Kỷ Trừng thích vô cùng, sau khi bị mắc trên ngọn cây, nàng cũng lo lắng như Thẩm Tầm hôm nay.

Kỹ thuật bắn ná cao su chính là luyện được trong khoảng thời gian thả diều đó, cứ như thế mà thành thạo.

Chị em Vương Tư Nương ở bên cạnh chậm rãi thu dây diều, chỉ nghe Vương Duyệt Nương dùng giọng không lớn không nhỏ nói: “Học được cái kỹ thuật thô lỗ ở đâu, có gì đáng khen chứ?”

Thẩm Tầm vốn có quan hệ tốt với chị em nhà họ Vương, lúc này nghe Vương Duyệt Nương nói vậy thì có chút không vui, dù sao Kỷ Trừng vừa giúp nàng: “Gì mà kỹ thuật thô lỗ chứ? Giúp được người khác chính là kỹ thuật tốt.”

Vương Duyệt Nương sợ thân phận của Thẩm Tầm, nàng ta lại là em gái của Thẩm Triệt, nghe những lời này có chút ngượng ngùng, không dám lên tiếng nữa.

Vương Tư Nương cười nói: “Tầm muội, diều đã lấy về rồi, chúng ta đi dạo trong vườn đi, đừng phụ lòng xuân sắc.”

Chị em Thẩm gia là chủ nhà, đương nhiên phải làm cho khách vui vẻ, lại bắt đầu thu xếp đi dạo vườn.

5

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.