0 chữ
Chương 47
Chương 46
Hoàng Phú Quý hoàn hồn lại, lộ vẻ vui mừng ngạc nhiên: “Tóc cũng bán được tiền à?”
“Dĩ nhiên rồi, ban đầu anh không biết à? À phải, chúng tôi thường cũng không tìm đàn ông để thu tóc nên anh không biết cũng phải thôi.”
Giang Kỳ: ?
Trước ánh mắt ngơ ngác của Giang Kỳ, Hoàng Phú Quý bắt đầu cò kè trả giá với anh thợ Tony một hồi, nâng giá thu mua ban đầu từ 280 lên 330, cộng thêm lần cắt tóc này không lấy tiền.
Anh thợ Tony cũng không tức giận, nói chuyện với Hoàng Phú Quý còn rất vui vẻ, cạo cho Hoàng Phú Quý một kiểu đầu đinh tiêu chuẩn. Lúc Giang Kỳ và Hoàng Phú Quý ra về còn cười ha hả nói với Hoàng Phú Quý lần sau cạo đầu cứ tìm anh ấy, sẽ giảm giá cho ông ta, chỉ lấy 8 tệ.
Ai mà ngờ được chứ, Hoàng Phú Quý mới được triệu hồi ra chưa đầy một tiếng đồng hồ, đến cả cái điện thoại còn chưa hiểu rõ là gì mà chỉ bằng mái tóc của mình và tài ăn nói đã kiếm được hũ vàng đầu tiên.
“Sớm biết tóc cũng bán được tiền, hồi mấy năm trước lúc còn bán hàng rong tôi đã đi thu mua tóc rồi.” Hoàng Phú Quý cảm thán.
Giang Kỳ: ...
Cao thủ, đúng là cao thủ.
Hoàng Phú Quý là một người rất hay nói. Có lẽ vì lời thoại của ông ta trong sổ tay người điều khiển rất nhiều, cũng có thể là vì kịch bản xây dựng ông ta trước đây là một người bán hàng rong. Hoàng Phú Quý rất biết bắt chước và cũng rất biết học hỏi, chỉ nghe lời nói thì không tài nào nhận ra đây là một người xưa.
Còn chưa đến cửa tiệm, Hoàng Phú Quý đã dò hỏi xong tình hình của tiệm game nhập vai. Cách Giang Kỳ gọi Hoàng Phú Quý cũng đã đổi thành ông Hoàng.
Ban đầu Hoàng Phú Quý còn định đưa 330 đồng tiền bán tóc cho Giang Kỳ, nhưng Giang Kỳ bảo ông ta cứ giữ lấy, nghĩ bụng như vậy ông ta muốn ăn gì có thể tự mình mua.
“À phải, bây giờ ông được tôi triệu hồi ra đây, vậy thế giới cũ của ông thì sao?” Giang Kỳ hơi tò mò hỏi.
Hoàng Phú Quý không giống ông Johan. Ông Johan trong kịch bản được xây dựng là người cha đã qua đời nhiều năm của nhân vật chính. Giang Kỳ triệu hồi ông Johan ra đây, theo một nghĩa nào đó thì xem như ông Johan đã đổi một thế giới khác để sống lại.
Nhưng Hoàng Phú Quý có gia đình, sự nghiệp, có vợ con, lại còn có cả cháu nội, so với ông Johan cô đơn một mình thì chắc chắn có nhiều vướng bận hơn.
“Không biết.” Hoàng Phú Quý lắc đầu: “Dù tôi biết mình có vợ, con trai và cháu nội, cũng nhớ dáng vẻ của họ, nhưng bây giờ tôi lại không nhớ nổi tên của họ. Tôi vẫn yêu thương họ như cũ, nhưng cũng không quá nhớ nhung họ. Trực giác mách bảo tôi, chờ tôi lên được 3 sao thì mọi chuyện sẽ có câu trả lời.”
Lại là 3 sao.
“Yên tâm, tôi sẽ cố gắng tìm cách giúp các ông mau chóng lên 3 sao.” Giang Kỳ hứa.
Hai người một trước một sau đẩy cửa bước vào tiệm.
Lưu Lan đang ngồi ở quầy trước ăn mì gói, vị bò hầm ớt cay, mùi cay xộc vào mũi khiến Hoàng Phú Quý không khỏi hít sâu mấy hơi.
“Giang Kỳ, vị này là...” Lưu Lan cảm thấy cảnh này quen quen.
“Đây là người dẫn chuyện tôi mới tuyển, họ Hoàng, tên Hoàng Phú Quý. Ông Hoàng, đây là người làm thêm ở tiệm mình, tên Lưu Lan, là sinh viên.”
Hoàng Phú Quý cười gật đầu với Lưu Lan.
“Kịch bản thì tôi vừa nói với ông ở trên gác, phòng đầu tiên đối diện cửa cầu thang, bây giờ ông có thể lên xem.” Giang Kỳ nói với Hoàng Phú Quý.
“Vâng, ông chủ.” Hoàng Phú Quý ngoan ngoãn gật đầu, cũng không cần ai dẫn đường mà tự mình đi lên.
Lưu Lan: ?
Chờ Hoàng Phú Quý lên gác rồi, Lưu Lan mới nhỏ giọng hỏi: “Giang Kỳ, người dẫn chuyện anh mới tuyển này, có phải hơi lớn tuổi một chút không? Mấy người dẫn chuyện tớ biết toàn tầm hai mươi mấy tuổi thôi.”
“Trước đây ông Hoàng ở đoàn kịch của huyện, chẳng phải đoàn kịch đó đã giải tán hồi đầu năm nay rồi sao? Ông Hoàng làm ở đoàn kịch cả đời cũng không biết tìm được việc gì khác, vừa hay hôm qua thấy tôi đăng tin tuyển người trên mạng liền gọi điện thoại đến hỏi. Yêu cầu lương cũng không cao, người lại rất chuyên nghiệp, còn cố ý mặc cả bộ đồ cổ trang đến ứng tuyển. Tôi thấy cũng không tệ nên cho ông ấy thử việc một thời gian.” Giang Kỳ nói ra lý do đã bịa sẵn.
“Dĩ nhiên rồi, ban đầu anh không biết à? À phải, chúng tôi thường cũng không tìm đàn ông để thu tóc nên anh không biết cũng phải thôi.”
Giang Kỳ: ?
Trước ánh mắt ngơ ngác của Giang Kỳ, Hoàng Phú Quý bắt đầu cò kè trả giá với anh thợ Tony một hồi, nâng giá thu mua ban đầu từ 280 lên 330, cộng thêm lần cắt tóc này không lấy tiền.
Anh thợ Tony cũng không tức giận, nói chuyện với Hoàng Phú Quý còn rất vui vẻ, cạo cho Hoàng Phú Quý một kiểu đầu đinh tiêu chuẩn. Lúc Giang Kỳ và Hoàng Phú Quý ra về còn cười ha hả nói với Hoàng Phú Quý lần sau cạo đầu cứ tìm anh ấy, sẽ giảm giá cho ông ta, chỉ lấy 8 tệ.
Ai mà ngờ được chứ, Hoàng Phú Quý mới được triệu hồi ra chưa đầy một tiếng đồng hồ, đến cả cái điện thoại còn chưa hiểu rõ là gì mà chỉ bằng mái tóc của mình và tài ăn nói đã kiếm được hũ vàng đầu tiên.
Giang Kỳ: ...
Cao thủ, đúng là cao thủ.
Hoàng Phú Quý là một người rất hay nói. Có lẽ vì lời thoại của ông ta trong sổ tay người điều khiển rất nhiều, cũng có thể là vì kịch bản xây dựng ông ta trước đây là một người bán hàng rong. Hoàng Phú Quý rất biết bắt chước và cũng rất biết học hỏi, chỉ nghe lời nói thì không tài nào nhận ra đây là một người xưa.
Còn chưa đến cửa tiệm, Hoàng Phú Quý đã dò hỏi xong tình hình của tiệm game nhập vai. Cách Giang Kỳ gọi Hoàng Phú Quý cũng đã đổi thành ông Hoàng.
Ban đầu Hoàng Phú Quý còn định đưa 330 đồng tiền bán tóc cho Giang Kỳ, nhưng Giang Kỳ bảo ông ta cứ giữ lấy, nghĩ bụng như vậy ông ta muốn ăn gì có thể tự mình mua.
Hoàng Phú Quý không giống ông Johan. Ông Johan trong kịch bản được xây dựng là người cha đã qua đời nhiều năm của nhân vật chính. Giang Kỳ triệu hồi ông Johan ra đây, theo một nghĩa nào đó thì xem như ông Johan đã đổi một thế giới khác để sống lại.
Nhưng Hoàng Phú Quý có gia đình, sự nghiệp, có vợ con, lại còn có cả cháu nội, so với ông Johan cô đơn một mình thì chắc chắn có nhiều vướng bận hơn.
“Không biết.” Hoàng Phú Quý lắc đầu: “Dù tôi biết mình có vợ, con trai và cháu nội, cũng nhớ dáng vẻ của họ, nhưng bây giờ tôi lại không nhớ nổi tên của họ. Tôi vẫn yêu thương họ như cũ, nhưng cũng không quá nhớ nhung họ. Trực giác mách bảo tôi, chờ tôi lên được 3 sao thì mọi chuyện sẽ có câu trả lời.”
“Yên tâm, tôi sẽ cố gắng tìm cách giúp các ông mau chóng lên 3 sao.” Giang Kỳ hứa.
Hai người một trước một sau đẩy cửa bước vào tiệm.
Lưu Lan đang ngồi ở quầy trước ăn mì gói, vị bò hầm ớt cay, mùi cay xộc vào mũi khiến Hoàng Phú Quý không khỏi hít sâu mấy hơi.
“Giang Kỳ, vị này là...” Lưu Lan cảm thấy cảnh này quen quen.
“Đây là người dẫn chuyện tôi mới tuyển, họ Hoàng, tên Hoàng Phú Quý. Ông Hoàng, đây là người làm thêm ở tiệm mình, tên Lưu Lan, là sinh viên.”
Hoàng Phú Quý cười gật đầu với Lưu Lan.
“Kịch bản thì tôi vừa nói với ông ở trên gác, phòng đầu tiên đối diện cửa cầu thang, bây giờ ông có thể lên xem.” Giang Kỳ nói với Hoàng Phú Quý.
“Vâng, ông chủ.” Hoàng Phú Quý ngoan ngoãn gật đầu, cũng không cần ai dẫn đường mà tự mình đi lên.
Lưu Lan: ?
Chờ Hoàng Phú Quý lên gác rồi, Lưu Lan mới nhỏ giọng hỏi: “Giang Kỳ, người dẫn chuyện anh mới tuyển này, có phải hơi lớn tuổi một chút không? Mấy người dẫn chuyện tớ biết toàn tầm hai mươi mấy tuổi thôi.”
“Trước đây ông Hoàng ở đoàn kịch của huyện, chẳng phải đoàn kịch đó đã giải tán hồi đầu năm nay rồi sao? Ông Hoàng làm ở đoàn kịch cả đời cũng không biết tìm được việc gì khác, vừa hay hôm qua thấy tôi đăng tin tuyển người trên mạng liền gọi điện thoại đến hỏi. Yêu cầu lương cũng không cao, người lại rất chuyên nghiệp, còn cố ý mặc cả bộ đồ cổ trang đến ứng tuyển. Tôi thấy cũng không tệ nên cho ông ấy thử việc một thời gian.” Giang Kỳ nói ra lý do đã bịa sẵn.
6
0
1 tháng trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
