0 chữ
Chương 46
Chương 45
Giang Kỳ hiểu ý, rút điện thoại ra quét mã, rồi nói to với ông chủ đang xem đơn cơm hộp: “Ông chủ, một suất ăn sang chảnh cho một người, vị cay ngọt là được.”
“Vị cay ngọt là loại cơ bản đó ạ.” Giang Kỳ giải thích với Hoàng Phú Quý.
Hoàng Phú Quý cười ha hả gật đầu, không ngừng đánh giá khung cảnh xung quanh.
Lấy được gà rán xong, Giang Kỳ không đưa Hoàng Phú Quý về tiệm ngay mà tìm một quán mì có ông chủ quen biết, gọi một bát chè đậu xanh rồi vào một góc trong ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đồ đạc trên người Hoàng Phú Quý rất đơn giản: Một bộ quần áo, một miếng ngọc bội màu sắc không tệ, một cái túi thơm do bà Hoàng thêu cho ông ta, một cái túi tiền, bên trong có 2 lạng bạc vụn và mười mấy đồng tiền xu.
Giang Kỳ giải thích sơ qua tình hình hiện tại cho Hoàng Phú Quý. Hoàng Phú Quý tiếp thu mọi chuyện rất tốt, cũng tỏ ý Giang Kỳ cứ đối xử với ông ta như với ông Johan là được.
Là một người có lý lịch tương đối phong phú, tính cách rõ ràng của một người nhà quê xưa, có rất nhiều chuyện Hoàng Phú Quý không cần ai dạy cũng có thể tự mình mày mò ra.
Hoàng Phú Quý hợp tác và dễ nói chuyện như vậy, dĩ nhiên là Giang Kỳ vui mừng. Còn về công việc của Hoàng Phú Quý, Giang Kỳ đã nghĩ xong rồi.
“Hiện giờ trong tiệm đang thiếu người, nếu ông không ngại thì tạm thời đảm nhận vai trò người dẫn chuyện. Chuyện ăn ở ông cũng không cần lo, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ông.”
“Nếu có ai hỏi, ông cứ nói trước đây ông ở đoàn kịch của huyện. Sau khi đoàn kịch giải thể, ông tình cờ thấy tin tuyển người tôi đăng trên mạng, hôm nay đến gặp mặt hỏi việc, bây giờ đã qua vòng gặp mặt, đang trong thời gian thử việc.”
Người dẫn chuyện của kịch bản "Vua Bếp tranh tài" này chính là bản thân Hoàng Phú Quý, để ông ta đảm nhận vai trò người dẫn chuyện cho kịch bản này thì không còn gì hợp hơn.
“Không thành vấn đề.” Hoàng Phú Quý vui vẻ đồng ý, gật gù tỏ ý mình đã nhớ kỹ: “Vậy nên, bây giờ chúng ta đến tiệm hả?”
“Không.” Giang Kỳ thấy Hoàng Phú Quý đã ăn xong gà rán, nhìn mái tóc dài đen nhánh bóng mượt được búi cao của ông ta, không biết sẽ khiến bao nhiêu thiếu niên đầu trọc phải ghen tị, ngừng một chút rồi nói: “E là, ông phải đi cắt tóc trước đã.”
“Cắt tóc?” Hoàng Phú Quý ngẩn người, nhìn kiểu tóc của Giang Kỳ rồi lại nhìn kiểu tóc của ông chủ quán mì, chợt hiểu ra: “Đúng rồi, đàn ông bên này các cậu đều để tóc ngắn, được, đi đâu cắt?”
Giang Kỳ dẫn Hoàng Phú Quý đến một tiệm cắt tóc nhỏ ở cuối hẻm chỉ có một anh thợ Tony. Mấy anh thợ Tony mở tiệm ở hẻm nhỏ kiểu này thường có tay nghề không tốt lắm, nhưng được cái rẻ, cắt tóc nam chỉ cần 10 tệ. Trong thị trường cắt tóc bây giờ động một cái là 30, 50 tệ thì đúng là một dòng nước mát.
Anh thợ Tony 10 tệ nhìn tóc Hoàng Phú Quý tấm tắc khen lạ, thốt lên: “Anh trai đây vì hóa trang mà cũng chịu chơi thật đó, để tóc này nhiều năm rồi phải không? Cũng không nhuộm, không uốn gì, ngày thường cũng rất chú trọng dưỡng tóc nhỉ, chất tóc tốt thật.”
Tuy Hoàng Phú Quý nghe không hiểu anh thợ Tony nói gì, nhưng biết là đang khen mình nên vui vẻ hớn hở nói: “Cứ để vậy suốt thôi.”
“Anh ơi, anh bán tóc này không? Dù gì anh cũng định cạo đầu đinh mà, tóc dài thế này, chất tóc lại tốt như vậy... Tôi cũng không ép giá anh đâu, 280 nhé? Đây chắc chắn là giá phải chăng rồi.”
Anh thợ Tony vừa nói xong, Giang Kỳ liền thấy trong lòng hơi lo lắng.
Tóc tai da thịt là của cha mẹ cho. Giang Kỳ xem phim cổ trang thấy người ta cắt tóc cứ như đòi mạng vậy. Hoàng Phú Quý đồng ý cắt tóc một cách thoải mái như vậy thì cậu đã thấy rất ngạc nhiên rồi, giờ anh thợ Tony lại hỏi thẳng Hoàng Phú Quý có bán không...
Giang Kỳ lặng lẽ đến đứng cạnh cây kéo gần Hoàng Phú Quý nhất, đề phòng ông ta nổi điên lên máu văng tại chỗ.
Hoàng Phú Quý sững người. Anh thợ Tony tưởng ông ta chê ít, liền tiếp tục khuyên: “280 không thấp đâu, hai hôm trước tiệm cắt tóc đầu ngõ kia thu tóc của một cô bé, ngắn hơn của anh một chút mà mới được có 160. Tôi thấy tóc của anh chất tóc tốt nên mới ra giá này, mấy tiệm khác ra giá chắc chắn không cao bằng tôi đâu.”
“Vị cay ngọt là loại cơ bản đó ạ.” Giang Kỳ giải thích với Hoàng Phú Quý.
Hoàng Phú Quý cười ha hả gật đầu, không ngừng đánh giá khung cảnh xung quanh.
Lấy được gà rán xong, Giang Kỳ không đưa Hoàng Phú Quý về tiệm ngay mà tìm một quán mì có ông chủ quen biết, gọi một bát chè đậu xanh rồi vào một góc trong ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đồ đạc trên người Hoàng Phú Quý rất đơn giản: Một bộ quần áo, một miếng ngọc bội màu sắc không tệ, một cái túi thơm do bà Hoàng thêu cho ông ta, một cái túi tiền, bên trong có 2 lạng bạc vụn và mười mấy đồng tiền xu.
Giang Kỳ giải thích sơ qua tình hình hiện tại cho Hoàng Phú Quý. Hoàng Phú Quý tiếp thu mọi chuyện rất tốt, cũng tỏ ý Giang Kỳ cứ đối xử với ông ta như với ông Johan là được.
Hoàng Phú Quý hợp tác và dễ nói chuyện như vậy, dĩ nhiên là Giang Kỳ vui mừng. Còn về công việc của Hoàng Phú Quý, Giang Kỳ đã nghĩ xong rồi.
“Hiện giờ trong tiệm đang thiếu người, nếu ông không ngại thì tạm thời đảm nhận vai trò người dẫn chuyện. Chuyện ăn ở ông cũng không cần lo, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ông.”
“Nếu có ai hỏi, ông cứ nói trước đây ông ở đoàn kịch của huyện. Sau khi đoàn kịch giải thể, ông tình cờ thấy tin tuyển người tôi đăng trên mạng, hôm nay đến gặp mặt hỏi việc, bây giờ đã qua vòng gặp mặt, đang trong thời gian thử việc.”
Người dẫn chuyện của kịch bản "Vua Bếp tranh tài" này chính là bản thân Hoàng Phú Quý, để ông ta đảm nhận vai trò người dẫn chuyện cho kịch bản này thì không còn gì hợp hơn.
“Không.” Giang Kỳ thấy Hoàng Phú Quý đã ăn xong gà rán, nhìn mái tóc dài đen nhánh bóng mượt được búi cao của ông ta, không biết sẽ khiến bao nhiêu thiếu niên đầu trọc phải ghen tị, ngừng một chút rồi nói: “E là, ông phải đi cắt tóc trước đã.”
“Cắt tóc?” Hoàng Phú Quý ngẩn người, nhìn kiểu tóc của Giang Kỳ rồi lại nhìn kiểu tóc của ông chủ quán mì, chợt hiểu ra: “Đúng rồi, đàn ông bên này các cậu đều để tóc ngắn, được, đi đâu cắt?”
Giang Kỳ dẫn Hoàng Phú Quý đến một tiệm cắt tóc nhỏ ở cuối hẻm chỉ có một anh thợ Tony. Mấy anh thợ Tony mở tiệm ở hẻm nhỏ kiểu này thường có tay nghề không tốt lắm, nhưng được cái rẻ, cắt tóc nam chỉ cần 10 tệ. Trong thị trường cắt tóc bây giờ động một cái là 30, 50 tệ thì đúng là một dòng nước mát.
Tuy Hoàng Phú Quý nghe không hiểu anh thợ Tony nói gì, nhưng biết là đang khen mình nên vui vẻ hớn hở nói: “Cứ để vậy suốt thôi.”
“Anh ơi, anh bán tóc này không? Dù gì anh cũng định cạo đầu đinh mà, tóc dài thế này, chất tóc lại tốt như vậy... Tôi cũng không ép giá anh đâu, 280 nhé? Đây chắc chắn là giá phải chăng rồi.”
Anh thợ Tony vừa nói xong, Giang Kỳ liền thấy trong lòng hơi lo lắng.
Tóc tai da thịt là của cha mẹ cho. Giang Kỳ xem phim cổ trang thấy người ta cắt tóc cứ như đòi mạng vậy. Hoàng Phú Quý đồng ý cắt tóc một cách thoải mái như vậy thì cậu đã thấy rất ngạc nhiên rồi, giờ anh thợ Tony lại hỏi thẳng Hoàng Phú Quý có bán không...
Giang Kỳ lặng lẽ đến đứng cạnh cây kéo gần Hoàng Phú Quý nhất, đề phòng ông ta nổi điên lên máu văng tại chỗ.
Hoàng Phú Quý sững người. Anh thợ Tony tưởng ông ta chê ít, liền tiếp tục khuyên: “280 không thấp đâu, hai hôm trước tiệm cắt tóc đầu ngõ kia thu tóc của một cô bé, ngắn hơn của anh một chút mà mới được có 160. Tôi thấy tóc của anh chất tóc tốt nên mới ra giá này, mấy tiệm khác ra giá chắc chắn không cao bằng tôi đâu.”
7
0
1 tháng trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
