0 chữ
Chương 44
Chương 43
“Sau này vận may gặp được quý nhân giúp đỡ mà phất lên, trở thành một người giàu có nhàn rỗi. Con trai tôi vẫn thích ăn món mì rau xanh tôi làm nhất.”
“Tôi làm mì rau xanh cho con trai hơn hai mươi năm, bây giờ không chỉ làm cho con trai mà còn làm cho cả cháu nội. Bát mì này cũng không có gì khéo léo đặc biệt, như quý vị đã thấy, chỉ là một bát mì trứng bình thường.”
“Sáu năm trước, con trai ông chủ tửu lầu trong trấn phạm tội cần tiền gấp, tôi liền mua lại tửu lầu của ông ấy. Ban đầu định cứ để đó chờ ông ấy có tiền thì mua lại, một hôm tôi bỗng thấy tửu lầu lớn như vậy mà để không thì phí quá nên đã đổi tên thành Vị Tiên Lâu rồi khai trương.”
“Thời gian đầu khai trương không thuê được đầu bếp, tôi đã tự mình đảm nhiệm. Vì tôi chỉ biết làm mì rau xanh, nên Vị Tiên Lâu chỉ bán mì rau xanh.”
“Lạ một điều là, mỗi người khách ăn mì đều khen không ngớt lời, vậy mà dần dần lại nổi tiếng.”
“Tôi vẫn luôn không lộ mặt chỉ vì sợ phiền phức, không ngờ tiếng tăm này càng ngày càng lan xa, cuối cùng lại đồn tôi thành Trù Thần.”
“Quý vị đều là những tài năng nấu ăn đến từ khắp Cửu Châu, tôi vừa mới được thấy qua tài năng của quý vị, xa hơn tôi nhiều.”
“Hoàng Phú Quý tôi đây chỉ biết mỗi món mì rau xanh, không gánh nổi danh xưng Trù Thần, cũng không dạy được quý vị điều gì.”
“Nếu thật sự muốn nói có điều gì tâm đắc, thì có lẽ đó là mỗi lần làm mì tôi đều nhớ đến dáng vẻ con trai và cháu nội tôi ăn mì. Năm đó khi tôi còn là người bán hàng rong, dù khổ cực mệt mỏi đến mấy, cứ nghĩ đến con trai là lại không thấy khổ, không thấy mệt nữa.”
“Vì vậy, Hoàng Phú Quý tôi đây muốn nhờ quý vị giúp một việc, giúp tôi giữ kín bí mật tôi chính là Trù Thần này.”
“Tôi đã giao bí quyết làm mì cho quý vị. Từ hôm nay trở đi các vị đều là người kế thừa của Trù Thần. Hoàng mỗ tôi đây xin cảm ơn mọi người.”
Mọi người nghe Hoàng Phú Quý nói xong đều ngẩn ra, chỉ có Tào Tam Nương hỏi: “Tôi nghe nói ban đầu Vị Tiên Lâu chỉ bán vào đúng giờ cơm trưa, xin hỏi vì sao lại vậy?”
“À, chuyện này.” Hoàng Phú Quý ngượng nghịu cười cười: “Còn không phải vì thằng cháu nội bé bỏng của tôi thích ăn mì rau xanh tôi làm sao, buổi trưa tôi phải chạy về nhà làm mì rau xanh cho nó.”
Tào Tam Nương cũng sững người.
“Còn có câu hỏi nào nữa không ạ?”
Không ai lên tiếng.
Hoàng Phú Quý chắp tay với mọi người: “Thưa quý vị, Hoàng mỗ còn phải về nhà nấu mì cho cháu nhỏ trong nhà, xin cáo từ trước.”
“Xin mời quý vị trước hết hãy nếm thử món mì rau xanh đã làm nên tên tuổi của Hoàng mỗ, nếu mì này nguội rồi thì sẽ không ngon nữa đâu.”
Một luồng sáng trắng lóe lên.
Giang Kỳ trở về hiện thực.
Giang Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trong phòng, quyển kịch bản trong tay cậu đã được lật đến trang cuối cùng.
“Chúc mừng người chơi Giang Kỳ nhận được [Thẻ nhân vật] ×1, mời vào túi thẻ bài để xem.”
Lại là thẻ nhân vật.
Lần này Giang Kỳ không vội bấm mở giao diện trò chơi để xem thẻ bài, mà đọc lướt qua cho xong quyển kịch bản nhân vật của Ngụy Như Nguyệt trước.
Tổng cộng chỉ có 3 tờ giấy, lượng thông tin rất ít. Kịch bản nhân vật của Ngụy Như Nguyệt chỉ giới thiệu sơ qua về lai lịch nhân vật của cô ấy, sau đó là những thông tin liên quan đến cuộc thi Vua Bếp tranh tài mà Giang Kỳ đã nghe được từ đám đông hóng chuyện trong ký ức.
Xem xong kịch bản của Ngụy Như Nguyệt, Giang Kỳ lại lật xem kịch bản của những nhân vật khác, nhìn chung đều không khác mấy, kịch bản nhân vật chỉ là giới thiệu lai lịch.
30 vị tuyển thủ dự thi, có người vì danh, có người vì lợi, có rất nhiều người thật lòng muốn học hỏi, bái sư, có người thì dứt khoát chỉ thích hóng chuyện. Bất kể mong muốn ban đầu là gì, mục đích đều giống nhau – thắng cuộc thi, trở thành người kế thừa của Trù Thần.
Còn về cách chơi cụ thể của kịch bản này thì đều nằm trong sổ tay của người điều khiển.
Giang Kỳ lại lật xem sổ tay người điều khiển, phát hiện ra sở dĩ sổ tay người điều khiển dày như vậy, là vì trong đó có đầy cách chơi các trò chơi.
Mười người chín ý, nối từ, bạn đoán tôi vẽ, ma sói, ai là gián điệp, đoán bài hát, giành ghế, lắc xúc xắc, đấu địa chủ, 24 điểm, bài Texas Hold’em, cùng với rất nhiều trò chơi giải trí mà Giang Kỳ chưa từng nghe qua, thậm chí còn có những trò chơi trông rất giống phiên bản đơn giản tự chế của trò chơi nhập vai theo nhóm.
“Tôi làm mì rau xanh cho con trai hơn hai mươi năm, bây giờ không chỉ làm cho con trai mà còn làm cho cả cháu nội. Bát mì này cũng không có gì khéo léo đặc biệt, như quý vị đã thấy, chỉ là một bát mì trứng bình thường.”
“Sáu năm trước, con trai ông chủ tửu lầu trong trấn phạm tội cần tiền gấp, tôi liền mua lại tửu lầu của ông ấy. Ban đầu định cứ để đó chờ ông ấy có tiền thì mua lại, một hôm tôi bỗng thấy tửu lầu lớn như vậy mà để không thì phí quá nên đã đổi tên thành Vị Tiên Lâu rồi khai trương.”
“Thời gian đầu khai trương không thuê được đầu bếp, tôi đã tự mình đảm nhiệm. Vì tôi chỉ biết làm mì rau xanh, nên Vị Tiên Lâu chỉ bán mì rau xanh.”
“Tôi vẫn luôn không lộ mặt chỉ vì sợ phiền phức, không ngờ tiếng tăm này càng ngày càng lan xa, cuối cùng lại đồn tôi thành Trù Thần.”
“Quý vị đều là những tài năng nấu ăn đến từ khắp Cửu Châu, tôi vừa mới được thấy qua tài năng của quý vị, xa hơn tôi nhiều.”
“Hoàng Phú Quý tôi đây chỉ biết mỗi món mì rau xanh, không gánh nổi danh xưng Trù Thần, cũng không dạy được quý vị điều gì.”
“Nếu thật sự muốn nói có điều gì tâm đắc, thì có lẽ đó là mỗi lần làm mì tôi đều nhớ đến dáng vẻ con trai và cháu nội tôi ăn mì. Năm đó khi tôi còn là người bán hàng rong, dù khổ cực mệt mỏi đến mấy, cứ nghĩ đến con trai là lại không thấy khổ, không thấy mệt nữa.”
“Tôi đã giao bí quyết làm mì cho quý vị. Từ hôm nay trở đi các vị đều là người kế thừa của Trù Thần. Hoàng mỗ tôi đây xin cảm ơn mọi người.”
Mọi người nghe Hoàng Phú Quý nói xong đều ngẩn ra, chỉ có Tào Tam Nương hỏi: “Tôi nghe nói ban đầu Vị Tiên Lâu chỉ bán vào đúng giờ cơm trưa, xin hỏi vì sao lại vậy?”
“À, chuyện này.” Hoàng Phú Quý ngượng nghịu cười cười: “Còn không phải vì thằng cháu nội bé bỏng của tôi thích ăn mì rau xanh tôi làm sao, buổi trưa tôi phải chạy về nhà làm mì rau xanh cho nó.”
Tào Tam Nương cũng sững người.
“Còn có câu hỏi nào nữa không ạ?”
Không ai lên tiếng.
Hoàng Phú Quý chắp tay với mọi người: “Thưa quý vị, Hoàng mỗ còn phải về nhà nấu mì cho cháu nhỏ trong nhà, xin cáo từ trước.”
Một luồng sáng trắng lóe lên.
Giang Kỳ trở về hiện thực.
Giang Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trong phòng, quyển kịch bản trong tay cậu đã được lật đến trang cuối cùng.
“Chúc mừng người chơi Giang Kỳ nhận được [Thẻ nhân vật] ×1, mời vào túi thẻ bài để xem.”
Lại là thẻ nhân vật.
Lần này Giang Kỳ không vội bấm mở giao diện trò chơi để xem thẻ bài, mà đọc lướt qua cho xong quyển kịch bản nhân vật của Ngụy Như Nguyệt trước.
Tổng cộng chỉ có 3 tờ giấy, lượng thông tin rất ít. Kịch bản nhân vật của Ngụy Như Nguyệt chỉ giới thiệu sơ qua về lai lịch nhân vật của cô ấy, sau đó là những thông tin liên quan đến cuộc thi Vua Bếp tranh tài mà Giang Kỳ đã nghe được từ đám đông hóng chuyện trong ký ức.
Xem xong kịch bản của Ngụy Như Nguyệt, Giang Kỳ lại lật xem kịch bản của những nhân vật khác, nhìn chung đều không khác mấy, kịch bản nhân vật chỉ là giới thiệu lai lịch.
30 vị tuyển thủ dự thi, có người vì danh, có người vì lợi, có rất nhiều người thật lòng muốn học hỏi, bái sư, có người thì dứt khoát chỉ thích hóng chuyện. Bất kể mong muốn ban đầu là gì, mục đích đều giống nhau – thắng cuộc thi, trở thành người kế thừa của Trù Thần.
Còn về cách chơi cụ thể của kịch bản này thì đều nằm trong sổ tay của người điều khiển.
Giang Kỳ lại lật xem sổ tay người điều khiển, phát hiện ra sở dĩ sổ tay người điều khiển dày như vậy, là vì trong đó có đầy cách chơi các trò chơi.
Mười người chín ý, nối từ, bạn đoán tôi vẽ, ma sói, ai là gián điệp, đoán bài hát, giành ghế, lắc xúc xắc, đấu địa chủ, 24 điểm, bài Texas Hold’em, cùng với rất nhiều trò chơi giải trí mà Giang Kỳ chưa từng nghe qua, thậm chí còn có những trò chơi trông rất giống phiên bản đơn giản tự chế của trò chơi nhập vai theo nhóm.
8
0
1 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
