0 chữ
Chương 43
Chương 42
Lúc này vẫn còn nửa nén hương.
Giang Kỳ xem qua món ăn của mỗi tuyển thủ dự thi một lượt, món nào cũng không giống món ăn mà người thường có thể làm ra được.
Có món dùng các loại rau củ làm thành một đóa sen còn đang hé nụ. Nghe người xem nói lúc ăn phải tưới nước dùng gà lên, vừa tưới thì hoa vừa nở, đúng là món ăn của cõi tiên.
Có một món đen thui, nhưng nghe nói vô cùng ngon, đồng thời chứa đựng vị ngon của cả ba loại thịt heo, dê, bò, đúng là món ăn của cõi ma.
Ngay cả bánh bao, mỗi một nếp gấp cũng đều hoàn hảo không một tì vết. Tương truyền lúc ăn giống như nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế, đúng là món ăn của cõi yêu.
Chỉ là không có món nào của cõi người.
Thời gian bốn tuần hương vừa hết, bất kể đã xong hay chưa xong thì các đầu bếp ở đây đều rất có đạo đức nghề nghiệp mà dừng tay.
Dù là những món chưa xong, còn đang dang dở, Hoàng Phú Quý cũng cho người hầu bưng mang đến Vị Tiên Lâu.
“Thưa quý vị.” Hoàng Phú Quý lại gõ một tiếng chiêng, cả sân im phăng phắc, lúc này ông ta mới nói tiếp: “Cuộc thi đã kết thúc. Còn về kết quả thì Trù Thần lão tiên sinh đều đã có quyết định, quý vị sẽ sớm biết thôi. Bây giờ giờ giấc cũng không còn sớm nữa, sao quý vị không giải tán về nhà dùng bữa trưa đi.”
Hoàng Phú Quý nói vậy, Giang Kỳ mới để ý thấy vậy mà cuộc thi này được tổ chức vào buổi sáng.
Thời gian thi đấu hai tiếng đồng hồ, bây giờ vừa đúng giữa trưa, nắng chiếu thẳng đầu, hơn nửa tiếng nữa là đến giờ ăn trưa.
Nghe Hoàng Phú Quý nói vậy, đám đông người xem rất hợp tác mà lần lượt giải tán, miệng vẫn còn hào hứng kể lại cảnh tượng ồn ào của cuộc thi vừa rồi.
Các tuyển thủ dự thi trong sân đều đã đến chỗ nghỉ ngơi. Hoàng Phú Quý đi đến chỗ nghỉ ngơi, đầu tiên là chắp tay vái chào mọi người, sau đó cười nói: “Thưa các vị đầu bếp, Trù Thần lão tiên sinh mời các vị đến Vị Tiên Lâu.”
Ngụy Như Nguyệt đứng dậy đầu tiên, rõ ràng là rất tự tin vào tác phẩm hôm nay của mình: “Đi thôi.”
Mọi người đi vào trong Vị Tiên Lâu cùng Hoàng Phú Quý.
Tầng một của Vị Tiên Lâu bày tám cái bàn, trên 32 chỗ ngồi có 30 bát mì rau xanh đang bốc khói nghi ngút.
Mì trông rất đơn giản, những sợi mì trắng, hai cây cải thìa, bên trên là một quả trứng luộc vừa đúng độ, dùng đũa chọc nhẹ là lòng đỏ trứng chảy ra, ngoài ra không còn gì khác.
So với những món ăn mọi người vừa làm lúc nãy, 30 bát mì rau xanh này quả thật đơn sơ đến đáng thương.
Ai nấy đều kinh ngạc, dù không hiểu lý do, nhưng bọn họ vẫn ngồi xuống theo sự ra hiệu của Hoàng Phú Quý, hơi bối rối nhìn bát mì rau xanh trước mặt.
Giang Kỳ cũng hơi ngẩn người, thế này là có ý gì?
Phần thưởng dự thi?
“Xin hỏi, Trù Thần lão tiên sinh ở đâu ạ?” Vương Nhất Đao, người lớn tuổi nhất trong đám, cẩn thận hỏi: “Bây giờ có thể công bố kết quả được chưa?”
“Ta chính là Trù Thần.” Hoàng Phú Quý cười khanh khách nói.
Mọi người đều sững sờ.
Không chỉ mọi người ở đó kinh ngạc đến không nói nên lời, Giang Kỳ cũng không ngờ Hoàng Phú Quý chính là Trù Thần.
Nói sao nhỉ, lúc nãy trong cuộc thi, phản ứng của Hoàng Phú Quý khi xem món nào cũng đầy vẻ mới lạ, thật sự không giống Trù Thần chút nào.
Hoàng Phú Quý đã sớm đoán được phản ứng của mọi người ở đây. Bất kể phản ứng đầu tiên của họ là kinh ngạc, vui mừng hay ngờ vực, ông ta đều cười nhìn mọi người, từ đầu đến cuối vẫn một vẻ như vậy.
“Hoàng mỗ tôi đây chẳng qua chỉ là một người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm thời còn trẻ, dựa vào việc bán hàng để kiếm chút tiền ít ỏi.”
“Vợ tôi làm người hầu cho nhà giàu, trong nhà lại không có người già, con nhỏ ở nhà không ai trông nom, nên mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà tôi đều làm cho con trai một bát mì rau xanh, khi có tiền dư dả thì luộc thêm quả trứng gà.”
Giang Kỳ xem qua món ăn của mỗi tuyển thủ dự thi một lượt, món nào cũng không giống món ăn mà người thường có thể làm ra được.
Có món dùng các loại rau củ làm thành một đóa sen còn đang hé nụ. Nghe người xem nói lúc ăn phải tưới nước dùng gà lên, vừa tưới thì hoa vừa nở, đúng là món ăn của cõi tiên.
Có một món đen thui, nhưng nghe nói vô cùng ngon, đồng thời chứa đựng vị ngon của cả ba loại thịt heo, dê, bò, đúng là món ăn của cõi ma.
Ngay cả bánh bao, mỗi một nếp gấp cũng đều hoàn hảo không một tì vết. Tương truyền lúc ăn giống như nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế, đúng là món ăn của cõi yêu.
Chỉ là không có món nào của cõi người.
Thời gian bốn tuần hương vừa hết, bất kể đã xong hay chưa xong thì các đầu bếp ở đây đều rất có đạo đức nghề nghiệp mà dừng tay.
“Thưa quý vị.” Hoàng Phú Quý lại gõ một tiếng chiêng, cả sân im phăng phắc, lúc này ông ta mới nói tiếp: “Cuộc thi đã kết thúc. Còn về kết quả thì Trù Thần lão tiên sinh đều đã có quyết định, quý vị sẽ sớm biết thôi. Bây giờ giờ giấc cũng không còn sớm nữa, sao quý vị không giải tán về nhà dùng bữa trưa đi.”
Hoàng Phú Quý nói vậy, Giang Kỳ mới để ý thấy vậy mà cuộc thi này được tổ chức vào buổi sáng.
Thời gian thi đấu hai tiếng đồng hồ, bây giờ vừa đúng giữa trưa, nắng chiếu thẳng đầu, hơn nửa tiếng nữa là đến giờ ăn trưa.
Nghe Hoàng Phú Quý nói vậy, đám đông người xem rất hợp tác mà lần lượt giải tán, miệng vẫn còn hào hứng kể lại cảnh tượng ồn ào của cuộc thi vừa rồi.
Ngụy Như Nguyệt đứng dậy đầu tiên, rõ ràng là rất tự tin vào tác phẩm hôm nay của mình: “Đi thôi.”
Mọi người đi vào trong Vị Tiên Lâu cùng Hoàng Phú Quý.
Tầng một của Vị Tiên Lâu bày tám cái bàn, trên 32 chỗ ngồi có 30 bát mì rau xanh đang bốc khói nghi ngút.
Mì trông rất đơn giản, những sợi mì trắng, hai cây cải thìa, bên trên là một quả trứng luộc vừa đúng độ, dùng đũa chọc nhẹ là lòng đỏ trứng chảy ra, ngoài ra không còn gì khác.
So với những món ăn mọi người vừa làm lúc nãy, 30 bát mì rau xanh này quả thật đơn sơ đến đáng thương.
Giang Kỳ cũng hơi ngẩn người, thế này là có ý gì?
Phần thưởng dự thi?
“Xin hỏi, Trù Thần lão tiên sinh ở đâu ạ?” Vương Nhất Đao, người lớn tuổi nhất trong đám, cẩn thận hỏi: “Bây giờ có thể công bố kết quả được chưa?”
“Ta chính là Trù Thần.” Hoàng Phú Quý cười khanh khách nói.
Mọi người đều sững sờ.
Không chỉ mọi người ở đó kinh ngạc đến không nói nên lời, Giang Kỳ cũng không ngờ Hoàng Phú Quý chính là Trù Thần.
Nói sao nhỉ, lúc nãy trong cuộc thi, phản ứng của Hoàng Phú Quý khi xem món nào cũng đầy vẻ mới lạ, thật sự không giống Trù Thần chút nào.
Hoàng Phú Quý đã sớm đoán được phản ứng của mọi người ở đây. Bất kể phản ứng đầu tiên của họ là kinh ngạc, vui mừng hay ngờ vực, ông ta đều cười nhìn mọi người, từ đầu đến cuối vẫn một vẻ như vậy.
“Hoàng mỗ tôi đây chẳng qua chỉ là một người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm thời còn trẻ, dựa vào việc bán hàng để kiếm chút tiền ít ỏi.”
“Vợ tôi làm người hầu cho nhà giàu, trong nhà lại không có người già, con nhỏ ở nhà không ai trông nom, nên mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà tôi đều làm cho con trai một bát mì rau xanh, khi có tiền dư dả thì luộc thêm quả trứng gà.”
7
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
