0 chữ
Chương 24
Chương 23
Giang Kỳ nhớ là nhà bác Tào Văn Dương có kiểu xây y hệt nhà mình, nhìn kỹ nội dung cho thuê thì thấy: Đồ dùng bằng điện có đủ hết, 4 phòng ngủ, 2 nơi tiếp khách, chỉ việc xách túi vào ở, tiền thuê hàng tháng 1800.
Giá quá rẻ, chỉ tiếc là cậu không kham nổi.
Thấy Giang Kỳ cứ nhìn chằm chằm vào tờ rao vặt, mắt ông Tào Vĩnh Quân sáng lên, hỏi: “Cháu Kỳ, cháu có bạn bè nào muốn thuê nhà không?”
Giang Kỳ gật đầu: “Thầy dạy ở đại học của cháu muốn thuê ít bữa một căn phòng, bây giờ ông ấy đang ở tạm nhà cháu, nhưng ông ấy ở một mình thì không thuê cả căn được...”
Ông Tào Vĩnh Quân vừa nghe nói là thầy dạy đại học thì mừng hẳn lên, vội nói: “Thầy dạy đại học à? Một người thì thuê một phòng riêng cũng được chứ sao. Thầy dạy đại học thì tốt quá rồi, bác gái nhà cháu cứ sợ cho thuê gặp phải người không biết giữ gìn nhà cửa nên mãi không cho bác cho thuê, giờ là thầy dạy đại học thì chúng bác không phải lo rồi!”
“Nhưng mà chỉ thuê một phòng thì còn trống...”
“Còn trống thì không cho thuê cũng được, trong nhà có người ở cho có hơi ấm là được rồi, bác chỉ không muốn để nhà không cho uổng thôi.”
“Thầy giáo của cháu đang ở nhà cháu phải không, hay quá rồi, bây giờ dẫn thầy ấy lên xem nhà luôn đi.”
Khi Giang Kỳ hoàn hồn lại thì cậu đã đang xem nhà cùng ông Johan.
Quan niệm của ông Johan về nhà cửa là không phải khu nhà giàu thì chỗ nào cũng như nhau, ngủ gầm cầu hay ngủ nhà cửa đàng hoàng cũng chẳng khác gì.
Trước căn nhà khang trang, đầy ắp hơi ấm cuộc sống của nhà ông Tào Vĩnh Quân, ông Johan chẳng tỏ ra chút xiêu lòng nào.
Ngược lại, ông Tào Vĩnh Quân lại rất ưng ý.
“Cháu Kỳ, ông thầy này của cháu có hiểu tiếng ở đây không? Trông có vẻ là người có học, lịch sự lắm, nhìn là biết người biết giữ gìn nhà cửa.” Nhân lúc ông Johan đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ thì ông Tào Vĩnh Quân kéo Giang Kỳ ra một góc nói nhỏ.
“Hiểu chứ ạ, thầy ấy là giáo viên nước ngoài của trường cháu, giỏi nói tiếng ở đây lắm.” Giang Kỳ không hiểu ông Tào Vĩnh Quân nhìn kiểu gì mà bảo ông Johan biết giữ gìn nhà cửa, miệng thì hùa theo, bụng thì tính toán.
Nhà của ông Tào Vĩnh Quân đúng là rất hợp.
Thứ nhất là gần, tầng trên tầng dưới, dù có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cũng dễ xoay xở ngay.
Tiếp nữa là tiền thuê rẻ, nhà ông Tào Vĩnh Quân tốt như vậy, 4 phòng, 2 nơi tiếp khách, xây cất đàng hoàng mà có 1800 một tháng, không có người đứng giữa ăn tiền giới thiệu, đúng là căn nhà tốt có đốt đuốc đi tìm cũng không thấy.
Hơn nữa, ông Tào Vĩnh Quân nói có thể thuê trước một phòng lẻ, xem cái ý của bác ấy thì nếu không cho thuê được mấy phòng kia thì sẽ để không, tính ra chỉ mấy trăm một phòng trọn vẹn, cực kỳ hợp với kiểu người nghèo khó, túi rỗng như Giang Kỳ.
Quan trọng nhất là, mới lúc nãy, khi ông Tào Vĩnh Quân kéo Giang Kỳ lên gác, cậu nhớ lại chuyện bà Giang Hiểu Hồng kể lúc ngồi lê đôi mách trong bữa cơm ngày Tết.
Tào Văn Dương cưới rồi!
Không chỉ cưới, còn sắp có con nữa!
Theo như Giang Kỳ biết về ông Tào Vĩnh Quân, chỉ cần vợ chồng Tào Văn Dương không chịu thì hai ông bà Tào Vĩnh Quân chắc chắn sẽ ở lại trên thành phố lớn trông con giúp họ, chắc cũng vài năm nữa mới về.
Đắn đo mãi, Giang Kỳ nói: “Hay là thế này bác Tào ơi, thầy giáo này của cháu đến đây để tìm hiểu về tập quán ở đây, nếu không có cảm hứng thì có lẽ vài tháng thầy đi, còn nếu có cảm hứng thì có lẽ thầy muốn ở lại độ một năm, rồi còn rủ thêm các thầy cô khác đến nữa.”
“Nếu bác không ngại, thì cứ cho thầy của cháu thuê trước một phòng lẻ, còn lại thì bác cứ từ từ cho thuê sau. Lỡ như trường cháu có thầy cô khác muốn đến, bác nhường cho họ thuê trước được không ạ?”
Giá quá rẻ, chỉ tiếc là cậu không kham nổi.
Thấy Giang Kỳ cứ nhìn chằm chằm vào tờ rao vặt, mắt ông Tào Vĩnh Quân sáng lên, hỏi: “Cháu Kỳ, cháu có bạn bè nào muốn thuê nhà không?”
Giang Kỳ gật đầu: “Thầy dạy ở đại học của cháu muốn thuê ít bữa một căn phòng, bây giờ ông ấy đang ở tạm nhà cháu, nhưng ông ấy ở một mình thì không thuê cả căn được...”
Ông Tào Vĩnh Quân vừa nghe nói là thầy dạy đại học thì mừng hẳn lên, vội nói: “Thầy dạy đại học à? Một người thì thuê một phòng riêng cũng được chứ sao. Thầy dạy đại học thì tốt quá rồi, bác gái nhà cháu cứ sợ cho thuê gặp phải người không biết giữ gìn nhà cửa nên mãi không cho bác cho thuê, giờ là thầy dạy đại học thì chúng bác không phải lo rồi!”
“Còn trống thì không cho thuê cũng được, trong nhà có người ở cho có hơi ấm là được rồi, bác chỉ không muốn để nhà không cho uổng thôi.”
“Thầy giáo của cháu đang ở nhà cháu phải không, hay quá rồi, bây giờ dẫn thầy ấy lên xem nhà luôn đi.”
Khi Giang Kỳ hoàn hồn lại thì cậu đã đang xem nhà cùng ông Johan.
Quan niệm của ông Johan về nhà cửa là không phải khu nhà giàu thì chỗ nào cũng như nhau, ngủ gầm cầu hay ngủ nhà cửa đàng hoàng cũng chẳng khác gì.
Trước căn nhà khang trang, đầy ắp hơi ấm cuộc sống của nhà ông Tào Vĩnh Quân, ông Johan chẳng tỏ ra chút xiêu lòng nào.
Ngược lại, ông Tào Vĩnh Quân lại rất ưng ý.
“Cháu Kỳ, ông thầy này của cháu có hiểu tiếng ở đây không? Trông có vẻ là người có học, lịch sự lắm, nhìn là biết người biết giữ gìn nhà cửa.” Nhân lúc ông Johan đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ thì ông Tào Vĩnh Quân kéo Giang Kỳ ra một góc nói nhỏ.
Nhà của ông Tào Vĩnh Quân đúng là rất hợp.
Thứ nhất là gần, tầng trên tầng dưới, dù có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cũng dễ xoay xở ngay.
Tiếp nữa là tiền thuê rẻ, nhà ông Tào Vĩnh Quân tốt như vậy, 4 phòng, 2 nơi tiếp khách, xây cất đàng hoàng mà có 1800 một tháng, không có người đứng giữa ăn tiền giới thiệu, đúng là căn nhà tốt có đốt đuốc đi tìm cũng không thấy.
Hơn nữa, ông Tào Vĩnh Quân nói có thể thuê trước một phòng lẻ, xem cái ý của bác ấy thì nếu không cho thuê được mấy phòng kia thì sẽ để không, tính ra chỉ mấy trăm một phòng trọn vẹn, cực kỳ hợp với kiểu người nghèo khó, túi rỗng như Giang Kỳ.
Tào Văn Dương cưới rồi!
Không chỉ cưới, còn sắp có con nữa!
Theo như Giang Kỳ biết về ông Tào Vĩnh Quân, chỉ cần vợ chồng Tào Văn Dương không chịu thì hai ông bà Tào Vĩnh Quân chắc chắn sẽ ở lại trên thành phố lớn trông con giúp họ, chắc cũng vài năm nữa mới về.
Đắn đo mãi, Giang Kỳ nói: “Hay là thế này bác Tào ơi, thầy giáo này của cháu đến đây để tìm hiểu về tập quán ở đây, nếu không có cảm hứng thì có lẽ vài tháng thầy đi, còn nếu có cảm hứng thì có lẽ thầy muốn ở lại độ một năm, rồi còn rủ thêm các thầy cô khác đến nữa.”
“Nếu bác không ngại, thì cứ cho thầy của cháu thuê trước một phòng lẻ, còn lại thì bác cứ từ từ cho thuê sau. Lỡ như trường cháu có thầy cô khác muốn đến, bác nhường cho họ thuê trước được không ạ?”
7
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
