0 chữ
Chương 23
Chương 22
Hai đứa bạn cùng phòng "cập bến" thành công đang than trời kể khổ về sếp của mình trong nhóm. Hai từ "sếp Trương", "sếp Lưu" xuất hiện với tần suất cao nhất, ai biết thì hiểu đó là sếp của họ, người không biết lại tưởng là nhân viên của họ.
Một đứa bạn cùng phòng khác là Dư Phóng đã gửi tin nhắn cho cậu. Giang Kỳ bấm mở ra thì thấy là một loạt nhãn dán.
Dư Phóng: [châm thuốc.jpg]
Dư Phóng: [Làm sao giờ Kỳ Tử ơi, có khi tớ bị ba tớ đánh chết mất.]
Dư Phóng: [buồn rầu]
Dư Phóng là một cậu ấm con nhà giàu, sở thích lớn nhất là gọi người khác là "X Tử" và thích làm "cha" người ta, cứ chọn một chữ trong họ hoặc tên mà gọi. Ký túc xá của Giang Kỳ có bốn người là Giang Kỳ, Dư Phóng, Vương Trác và Chiêm Nhân, rất không may là tên ai cũng chỉ có hai chữ nên không có nhiều lựa chọn lắm.
Cách Dư Phóng gọi bạn cùng phòng lần lượt là: Kỳ Tử, Trác Tử, Nhân Tử và "con trai", cách gọi cuối cùng thường đi kèm với một trận đòn.
Giang Kỳ: [?]
Giang Kỳ: [Có đến mức đó không, tớ nhớ lần trước cậu nói ba cậu đòi đánh chết cậu là hồi nhỏ cậu nghịch lửa suýt đốt nhà mà.]
Giang Kỳ: [Cậuđốt nhà rồi à?]
Dư Phóng, tay lướt mạng chuyên nghiệp cấp quốc gia, gần như trả lời ngay tức thì.
Dư Phóng: [Nếu mà đốt nhà thì lại đơn giản quá.]
Dư Phóng: [hình ảnh]
Dư Phóng: [Tớ sắp khởi nghiệp thất bại, mất sạch vốn đến nơi rồi.]
Giang Kỳ bên này điện thoại: [?]
Chuyện này không phải quá bình thường sao?
Ở nhà cậu, chuyện vặt vãnh như khởi nghiệp thất bại mất sạch vốn này, thậm chí còn không đáng để nhắc đến trong buổi "đấu tố" trước bữa cơm tất niên nữa là.
Giang Kỳ: [Khởi nghiệp thất bại thôi mà, vẫn ổn mà.]
Dư Phóng: [Bố tớ cho tớ hai trăm vạn…]
Giang Kỳ: […]
Giang Kỳ liếc nhìn lịch, giờ vẫn chưa đến tháng Bảy thì phải.
Cuối tháng Ba, bọn họ nộp đồ án ra trường, đầu tháng tư thì bảo vệ đồ án.
Giang Kỳ: [Hết cách rồi, chờ chết thôi!]
Giang Kỳ: [Ăn tối nhớ gọi tớ.]
Giang Kỳ lặng lẽ đặt điện thoại xuống, chẳng muốn qua lại gì với cái đám nhà giàu đáng ghét này.
Sau một hồi tìm kiếm trên mạng mà chẳng được gì, cuối cùng Giang Kỳ cũng nhớ ra hình như ở cổng khu nhà có một chỗ giới thiệu thuê nhà.
Thế là Giang Kỳ không chần chừ mà cầm điện thoại chạy xuống nhà, khi đi tới cổng khu nhà thì thấy ông Tào Vĩnh Quân, người ở tầng trên nhà mình đang dán mấy tờ rao vặt.
Ông ấy dán còn lóng ngóng lắm, quét hồ tới ba lần mà tờ rao vặt vẫn chưa dính.
“Bác Tào ơi, có vẻ hồ này không dính mấy thì phải?” Giang Kỳ không chịu được mà lại gần hỏi.
“Đâu có đâu, chưa quá hạn dùng hai năm mà nhỉ?” Ông Tào Vĩnh Quân ngơ ngác nói.
Ông Tào Vĩnh Quân này cũng được xem là người có tiếng ở khu nhà của Giang Kỳ, con trai ông ấy là Tào Văn Dương, từ nhỏ đến lớn chính là "đối thủ chung" của mọi đứa trẻ trong khu, đúng kiểu "con người ta" mà ai cũng biết.
Tào Văn Dương được gọi là "siêu sao học tập" từ bé, ai cũng nhắc tới, đi thi thì chỉ biết đứng đầu, là người đứng đầu kỳ thi hết cấp hai rồi cả kỳ thi vào đại học, hơn Giang Kỳ sáu lứa, mà thầy coi lớp hồi cấp ba của anh ấy lại chính là thầy coi lớp hồi cấp ba của Giang Kỳ.
Có thể nói, suốt từ nhỏ đến lớn, Giang Kỳ luôn bị cái tiếng "siêu sao học tập" của Tào Văn Dương che lấp.
Giang Kỳ vừa nhìn nội dung tờ rao: Cho thuê nhà.
“Bác Tào ơi, bác định dọn đi ạ?” Giang Kỳ nhớ lại lời người ta nói hồi đầu năm: “Tào Văn Dương mua nhà ở nơi trung tâm rồi ạ?”
“Đúng rồi cháu.” Ông Tào Vĩnh Quân vui vẻ nói: “Thằng Văn Dương nhà bác nó có hiếu lắm, bác bị bệnh tim ấy mà, nó nhờ người quen tìm được bác sĩ giỏi ở bệnh viện lớn trên trung tâm, bảo bác qua đó ở cho dễ chữa bệnh.”
“Bác gái Tiền (vợ bác Tào Vĩnh Quân) cũng đi cùng ạ?”
“Bà ấy đi từ đầu tuần rồi, cứ giục bác sang nhanh lên. Bác thì đang định cho thuê lại căn nhà này rồi mới đi, nhà rộng thế này mà bỏ không thì uổng quá.”
Một đứa bạn cùng phòng khác là Dư Phóng đã gửi tin nhắn cho cậu. Giang Kỳ bấm mở ra thì thấy là một loạt nhãn dán.
Dư Phóng: [châm thuốc.jpg]
Dư Phóng: [Làm sao giờ Kỳ Tử ơi, có khi tớ bị ba tớ đánh chết mất.]
Dư Phóng: [buồn rầu]
Dư Phóng là một cậu ấm con nhà giàu, sở thích lớn nhất là gọi người khác là "X Tử" và thích làm "cha" người ta, cứ chọn một chữ trong họ hoặc tên mà gọi. Ký túc xá của Giang Kỳ có bốn người là Giang Kỳ, Dư Phóng, Vương Trác và Chiêm Nhân, rất không may là tên ai cũng chỉ có hai chữ nên không có nhiều lựa chọn lắm.
Giang Kỳ: [?]
Giang Kỳ: [Có đến mức đó không, tớ nhớ lần trước cậu nói ba cậu đòi đánh chết cậu là hồi nhỏ cậu nghịch lửa suýt đốt nhà mà.]
Giang Kỳ: [Cậuđốt nhà rồi à?]
Dư Phóng, tay lướt mạng chuyên nghiệp cấp quốc gia, gần như trả lời ngay tức thì.
Dư Phóng: [Nếu mà đốt nhà thì lại đơn giản quá.]
Dư Phóng: [hình ảnh]
Dư Phóng: [Tớ sắp khởi nghiệp thất bại, mất sạch vốn đến nơi rồi.]
Giang Kỳ bên này điện thoại: [?]
Chuyện này không phải quá bình thường sao?
Ở nhà cậu, chuyện vặt vãnh như khởi nghiệp thất bại mất sạch vốn này, thậm chí còn không đáng để nhắc đến trong buổi "đấu tố" trước bữa cơm tất niên nữa là.
Dư Phóng: [Bố tớ cho tớ hai trăm vạn…]
Giang Kỳ: […]
Giang Kỳ liếc nhìn lịch, giờ vẫn chưa đến tháng Bảy thì phải.
Cuối tháng Ba, bọn họ nộp đồ án ra trường, đầu tháng tư thì bảo vệ đồ án.
Giang Kỳ: [Hết cách rồi, chờ chết thôi!]
Giang Kỳ: [Ăn tối nhớ gọi tớ.]
Giang Kỳ lặng lẽ đặt điện thoại xuống, chẳng muốn qua lại gì với cái đám nhà giàu đáng ghét này.
Sau một hồi tìm kiếm trên mạng mà chẳng được gì, cuối cùng Giang Kỳ cũng nhớ ra hình như ở cổng khu nhà có một chỗ giới thiệu thuê nhà.
Thế là Giang Kỳ không chần chừ mà cầm điện thoại chạy xuống nhà, khi đi tới cổng khu nhà thì thấy ông Tào Vĩnh Quân, người ở tầng trên nhà mình đang dán mấy tờ rao vặt.
Ông ấy dán còn lóng ngóng lắm, quét hồ tới ba lần mà tờ rao vặt vẫn chưa dính.
“Đâu có đâu, chưa quá hạn dùng hai năm mà nhỉ?” Ông Tào Vĩnh Quân ngơ ngác nói.
Ông Tào Vĩnh Quân này cũng được xem là người có tiếng ở khu nhà của Giang Kỳ, con trai ông ấy là Tào Văn Dương, từ nhỏ đến lớn chính là "đối thủ chung" của mọi đứa trẻ trong khu, đúng kiểu "con người ta" mà ai cũng biết.
Tào Văn Dương được gọi là "siêu sao học tập" từ bé, ai cũng nhắc tới, đi thi thì chỉ biết đứng đầu, là người đứng đầu kỳ thi hết cấp hai rồi cả kỳ thi vào đại học, hơn Giang Kỳ sáu lứa, mà thầy coi lớp hồi cấp ba của anh ấy lại chính là thầy coi lớp hồi cấp ba của Giang Kỳ.
Có thể nói, suốt từ nhỏ đến lớn, Giang Kỳ luôn bị cái tiếng "siêu sao học tập" của Tào Văn Dương che lấp.
Giang Kỳ vừa nhìn nội dung tờ rao: Cho thuê nhà.
“Bác Tào ơi, bác định dọn đi ạ?” Giang Kỳ nhớ lại lời người ta nói hồi đầu năm: “Tào Văn Dương mua nhà ở nơi trung tâm rồi ạ?”
“Đúng rồi cháu.” Ông Tào Vĩnh Quân vui vẻ nói: “Thằng Văn Dương nhà bác nó có hiếu lắm, bác bị bệnh tim ấy mà, nó nhờ người quen tìm được bác sĩ giỏi ở bệnh viện lớn trên trung tâm, bảo bác qua đó ở cho dễ chữa bệnh.”
“Bác gái Tiền (vợ bác Tào Vĩnh Quân) cũng đi cùng ạ?”
“Bà ấy đi từ đầu tuần rồi, cứ giục bác sang nhanh lên. Bác thì đang định cho thuê lại căn nhà này rồi mới đi, nhà rộng thế này mà bỏ không thì uổng quá.”
7
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
