TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 108
Quá khứ tồi tệ

"Haizz, nếu đúng Cường Giả nhiều như chó chạy ngoài đường giống ngài nói thì đất Việt bây giờ thật sự quá bá đạo rồi, ta nghĩ rằng trải qua nhiều thăng trầm lịch sử, tư chất tu luyện của con người đã dần bị thoái hóa..." Thiên Hàn trả lời.

"Việt Nam Quốc Đảo phần đông dân số không thể tu luyện được quá Chiến Sĩ, số có thể tu luyện lên cảnh giới cao thì ít và hiếm đến đáng thương!" Long góp ý kiến.

"Haizzz, nghỉ một giấc lâu như vậy trẫm tưởng hậu thế phải cường hãn mạnh mẽ hơn chứ, mà đất nước đổi tên thành Việt Nam Quốc Đảo gì đấy rồi à?" Thái Thiên thở dài hỏi.

"Đúng vậy, trong bốn ngàn năm ngài ngủ say, đất nước đổi tên nhiều lần luôn ấy chứ..." Vũ lên tiếng.

Minh Vương Thái Thiên thở dài thêm vài nhịp rồi tiếp tục kể chuyện:

"Vị quân vương đẹp trai khi đó đã dùng hết công suất của mình để khôi phục đất nước Đại Việt, bấy giờ hắn ta cứ nghĩ mình có thể bá đạo chống đỡ quốc gia thêm vài trăm năm nào ngờ chỉ cần năm mươi năm sau đó. Chẳng biết là vô tình hay hữu ý, hắn ta trong lần đi ngao du thiên hạ gặp được một tuyệt sắc nữ nhân, đẹp còn hơn cả tiên nữ giáng trần và đương nhiên hắn cho dù là một bậc đế vương lạnh lùng sắt đá cũng không khỏi sa vào lưới tình...

Với quyền lực vô thượng trong tay, nàng đương nhiên không thể thoát khỏi hắn để rồi ngoan ngoãn trở thành một trong những thê thiếp được hắn sủng ái nhất, nàng ấy có cái tên cũng rất đẹp đó là...Nguyệt Tâm! Một thời gian không lâu sau, hoàng hậu mất đi, hắn không chút ngại ngần đưa mỹ nhân mới thu này trở thành Nguyệt Tâm hoàng hậu, dưới một người trên cả triệu người..." Thái Thiên nói xong lại có chút nghẹn ngào.

"Mà ngài cho ta hỏi, lúc đấy nhìn ngài cũng trẻ tuổi đẹp trai như bây giờ ạ?" Vũ thắc mắc liền hỏi.

"Đúng vậy, trong quãng thời gian hơn năm mươi năm trẫm làm vua làm chúa đó, đã thành công đột phá Cường Giả thập nhị cấp để có thể kéo dài tuổi thọ và trẻ hóa cơ thể như bây giờ." Thái Thiên nói làm ba tên sửu nhi ngưỡng mộ không thôi. Hắn cười đắc ý rồi tiếp tục kể:

"Nguyệt Tâm thật sự đẹp lắm, có thể nói nàng ấy là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở thời điểm bấy giờ, bảo sao mà hắn không cảm nắng cho được.... Một người làm quan cả họ được nhờ, chắc là bọn ngươi cũng được nghe qua câu này rồi...

Sau khi Nguyệt Tâm trở thành hoàng hậu, anh trai của nàng ấy, tên là Thái Tuế, một tướng nho nhỏ trấn giữ tỉnh lẻ được tên si tình đó phong thẳng lên đại tướng quân bất chấp thực lực chỉ là Cường Giả ngũ cấp, gã tướng quân trẻ tuổi đó tuy rằng tu vi không quá nổi bật nhưng được cái chiến sự rất thông minh, sau đó còn được tên si tình kia phong thêm cho cái chức quân sư... Thật sự là một thiên tài a...

Nghe thì cuộc sống có vẻ mỹ mãn cho tên quân vương đấy chứ...nhưng thật ra chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện ngu ngốc mà trọn đời trọn kiếp này hắn không thể nào quên nổi... Một ngày đẹp trời hắn tự dưng...trúng độc sau khi vô tình ngửi một loài hoa thơm... Độc dược phát tác làm hắn mất dần đi ý thức, đầu óc hắn ta xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ nghĩ tới kẻ có thể hạ độc mình để mà báo thù, ngay khi hắn nghi ngờ tới Nguyệt Tâm thì chính nàng cùng với...anh trai Thái Tuế xuất hiện trước mặt hắn...

Thái Tuế lúc đó mới lộ bản chất rắn độc ra cười sảng khoái, chính miệng tên đại tướng quân nói rằng hoa đó không phải hoa độc, nó chỉ là chất kích thích một loại độc dược chí thượng mà xui xẻo sao nó lại tích tụ qua từng ngày từng ngày ngay chính trong cơ thể mà tên quân vương đó không hề hay biết...chính Nguyệt Tâm là người đã kiên trì hạ độc trong suốt một năm trời để có cái ngày định mệnh ấy xảy ra...

Sau đó những gì Thái Tuế sảng khoái tiết lộ trước một kẻ sắp chết còn kinh khủng hơn bất cứ thứ gì mà tên quân vương đó từng nghe, hắn nói rằng Nguyệt Tâm em gái mình chỉ là một...cỗ khôi lỗi do chính hắn tạo ra và điều khiển để làm mồi câu... Mồi câu cho chính cái phần thưởng là được làm đế vương đất nước Đại Việt...

Tên đế vương khi đó hận lắm, hắn hận bản thân vì ngu muội, vì không thể thoát khỏi xiềng xích của sắc dục. Bản thân tuy là một Cường Giả luyện được Sinh Mệnh lực có thể coi như vạn độc bất xâm nhưng khi bị ăn mòn bởi thứ độc dược chí thượng siêu kinh khủng đó, hắn ta không tài nào tự thân giải được nó ra, không thể nào...

Nhìn gã đế vương Cường Giả thập nhị cấp lăn lộn dưới đất, Thái Tuế không ngừng tâm sự và tự sướng nói về những gì hắn sẽ làm khi được trở thành hoàng đế, hắn chửi tên đế vương vì đàn bà mà trở nên ngu độn, hắn cảm ơn tên đế vương vì giúp hắn dễ dàng có được cả đất nước trong tay....

Nhưng mà hắn hơi nhầm, một bậc đế vương sao có thể không tồn tại những thủ đoạn bảo mệnh chí cực ẩn giấu trong người. Tên đế vương cười gằn rồi từ đâu nuốt vào một viên Thần Đan...một viên Thần Đan luyện bằng biết bao nhiêu thiên thảo địa dược trân quý luyện trong hàng chục năm dài đằng đẵng... Hắn cứ vậy dùng Thần Đan giải độc và đi từ cõi chết trở về... Trong mắt hắn lúc đó chỉ có thù hận, nó còn hận hơn cả mối thù khi xưa của cha mẹ nữa..."

Thái Thiên nói xong thở dài thật dài...

"Vậy lúc đó ngài quay sang giết tên kia và tru di cửu tộc dòng họ hắn?" Long thắc mắc hỏi.

"Ngài có Sinh Mệnh lực vẫn không thể tự cứu mình bằng chính loại khí đó?" Thiên Hàn thắc mắc theo.

"Không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, Sinh Mệnh lực của một Cường Giả thập nhị cấp như trẫm hoàn toàn vô dụng trước độc tố bởi tên tiểu nhân kia hạ, độc dược đấy chính là loại bách độc chí thượng trong thiên địa, được tổng hợp bởi hàng nghìn thứ độc hại nhất trên đời trộn lẫn với nhau, nó không màu, không vị và không mùi, suốt một năm bị ả đàn bà đó trộn vào thức ăn nhằm hại trẫm, loại độc ấy khi tích tụ đủ nhiều có thể sử dụng một loại hoa để kích phát mà trẫm không nhớ là hoa gì nữa... Còn tên khốn nạn kia ư, chuẩn bị nghe cho kỹ nhé!" Thái Thiên trả lời kèm theo chút tức giận.

"Haizz, ngài có được sức mạnh cường đại cùng quyền lực chí tôn vô thượng nhưng đổi lại mọi biến cố khi gặp phải đều quá đỗi lớn lao, đúng là ông trời không cho ai tất cả..." Vũ thở dài mà nói khiến Thái Thiên sầu đi thêm một chút.

"Tên đế vương lúc ấy từ từ đứng dậy trong sự hoảng sợ khôn cùng của Thái Tuế, nhưng những gì Thái Tuế sắp làm còn khiến cho tên đế vương khiếp đảm nhiều hơn, hắn vậy mà từ một Cường Giả ngũ cấp biến mạnh trở thành...thập nhất cấp!

Một cái nháy mắt tăng lên sáu cảnh giới, thật sự tên đế vương quá sốc rồi, hắn không thể nào mà quên nổi cái ngày hôm đấy biến thái tới cỡ nào nữa, hai tên điên sau đó lao vào đại chiến một đánh một, là cuộc đại chiến kinh hoàng kéo dài từ Bắc vô Nam, từ Tây sang Đông...

Nước Đại Việt khi rơi vào cuộc đại chiến Cường Giả ấy bị tên Thái Tuế khốn nạn kia đi tới đâu phá tới đó, hắn tàn nhẫn hủy diệt tất cả những gì mình thấy trên đường đi, ánh mắt tên đế vương đỏ hoe lên khi nhìn non sông đất nước một lần nữa bị phá hủy mà không thể làm gì nhiều hơn ngoài cố gắng đuổi theo đánh đấm...

Đừng nghĩ đại tướng quân ít hơn một cảnh giới mà tên đế vương có thể tùy ý bóp chết, Thái Tuế lúc ấy lộ ra hắn đang tu một loại võ công tâm pháp chí cùng chí cực, hỗ trợ cho hắn vượt cảnh giới mà đánh nhau, hắn khi đó nghịch thiên tới mức đánh ngang cơ hoặc thậm chí đôi khi có lúc chiếm phần thượng phong trước tên đế vương là Cường Giả thập nhị cấp, hắn cứ vậy vừa đánh vừa đốt phá, hủy diệt, làm những hành động tàn bạo nhất với Đại Việt mà tên đế vương không thể nào quên..."

19

0

6 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.