Chương 107
Thiên Tử
Ba người bọn hắn đi theo Minh Vương Thái Thiên vòng vèo qua vài trăm bậc cầu thang, tới điểm cuối cùng là một căn phòng dát trên dưới trái phải đều bằng đá quý xa hoa lộng lẫy, vàng bạc kho báu chất lên thành núi và nơi trung tâm đẹp nhất căn phòng, ngự trị một cỗ quan tài được điêu khắc bằng thạch anh vô cùng tinh tế, làm bọn hắn thắc mắc thật sự vị đại gia này là giàu cỡ nào mới có thể chơi lớn tới vậy đây...
"Chắc hẳn các ngươi rất thắc mắc?" Thái Thiên nói đồng thời vận động Hỏa khí thiêu đốt đi chiếc mặt nạ, để lộ ra gương mặt trẻ đẹp soái ca đậm chất khí thế quân vương làm bọn Vũ há hốc mồm.
"Vị này là ma cà rồng à? Nhưng mà trong này lấy đâu ra tiên huyết cho ông ta uống?" Vũ hoài nghi trong đầu, chần chừ mất thêm hai giây hắn mới dám trả lời:
"Dạ vâng thưa ngài đẹp trai, rất nhiều điều thắc mắc ấy chứ..."
"Đúng vậy thưa ngài, phiền ngài lần này có thể giải thích một chút được không?"
Thiên Hàn lên tiếng hỏi cùng, hắn không biết nhiều về nghi lễ xưng hô với bậc vua chúa nên cứ xưng ta gọi ngài cho nhanh, Long cũng vậy còn Vũ thì biết chút ít nhưng ban nãy Thái Thiên đấm bọn hắn đau gần chết nên là thôi nghỉ đi, bệ hạ cái gì cho phiền phức...
Minh Vương Thái Thiên cũng chẳng quan tâm lắm về cách xưng hô nói chuyện với bậc hoàng đế của bọn sửu nhi, hắn hiểu thời của mình qua rồi, đâu còn có thể hô mưa gọi gió như mấy ngàn năm trước được nữa...
"Ai đó còn nhớ ban nãy trẫm nói cái gì mà điều kiện không nhỉ? Haizz, trẫm già rồi không nhớ lắm đâu." Thái Thiên nói bâng quơ trưng ra cái bộ mặt ngây thơ vô số tội làm bọn Vũ há hốc mồm tập 2.
"Đúng là có điều kiện mà ngài đưa ra, bọn ta cũng đồng ý hết cả rồi, ngài nói xem đó là gì?" Long vội vã hỏi, hắn mất kiên nhẫn khi nhìn thấy đống kho báu này lắm rồi.
"Hahaha, đúng rồi đúng rồi, điều kiện của trẫm rất đơn giản, chỉ cần các ngươi buông bỏ tinh thần của mình ra là được." Thái Thiên cười trả lời.
"Ý ngài là thả lỏng đầu óc?" Thiên Hàn hỏi.
"Đúng đó, ngươi quả nhiên thông minh, yên tâm đi trẫm không làm hại gì đâu." Thái Thiên trả lời.
"Vậy tùy ngài, dù sao bọn ta cũng đâu có lựa chọn nào khác." Long lên tiếng.
"Hahaha..." Thái Thiên cười ha hả cùng lúc chụp lấy ba người bọn Long truyền lấy một đám Sinh Mệnh lực xâm nhập vào nơi não hải, Chiến Binh đứng trước mặt Chiến Vương, khác gì cá bơi trong chậu cho người ta tùy ý ăn thịt đâu chứ...
"Ặc..." Vũ đang muốn nói gì đó thì khuôn mặt vặn vẹo đau đớn hết sức, cả người hắn từ đầu đến chân đều đau đến chết đi sống lại...hắn cảm giác được sức sống của mình đang trôi đi nhanh đến nỗi trong tâm trí hắn đã nghĩ đến cái chết rồi, bên này Long cùng Thiên Hàn cũng không thua thiệt chút nào, mặt mày trắng bệch, cả người bọn hắn run bần bật, mồ hôi tuôn ra như mưa, Sinh Mệnh lực là hệ nguyên tố chữa lành hóa ra còn có tác dụng điên rồ này sao...
Vũ giờ còn không có sức lực để làm bất cứ điều gì nữa mà chỉ vật vờ đón nhận từng cơn đau do dòng khí lạ kia quấy phá trong cơ thể, Thái Thiên có vẻ không quan tâm lắm đến cơn đau của bọn hắn mà cứ vận động thật nhiều Sinh Mệnh lực truyền đi...
"Nếu không muốn chết, hãy buông lỏng ra cho trẫm..." Thái Thiên gằn giọng.
5 phút trôi qua, bọn hắn giờ đây không còn mang hình người nữa rồi...cả thân chả khác nào những gã ăn mày hạng đáy xã hội vì trông quá thê thảm, khắp người trầy xước các vết thương lớn nhỏ, khuôn mặt vặn vẹo gân xanh nổi lên từng đường dữ tợn, ánh mắt lóe lên sự mệt mỏi cùng cực... Nhưng ít ra đã không còn bị Thái Thiên chèn ép nữa.
"Xong rồi đấy, trải nghiệm rất thú vị đúng không? Hahaha..." Thái Thiên cuồng tiếu cười rồi truyền tới Sinh Mệnh lực chữa thương cho bọn Vũ.
"Thú vị tới nỗi ta không còn muốn thử lần nào nữa a! Thưa ngài Thái Thiên yêu dấu..." Vũ mệt mỏi trả lời.
"Thật sự rất tệ!" Long thẳng thừng chê.
"Hahaha, ngồi im đi, bản đế kể cho các ngươi nghe chuyện cổ tích!" Thái Thiên cười xong phất tay vào không khí, liền hiện ra một chiếc ngai vàng hết sức ngạo nghễ để hắn có thể tùy ý mà ngồi.
"Ngày xửa ngày xưa, cụ thể là hơn bốn ngàn năm trước đây, Đại Việt khi đó là một đất nước cường thịnh với vô vàn võ giả cao thủ xưng hùng xưng bá khắp đại lục phương Đông.
Tại vùng quê nghèo hẻo lánh thuộc đất nước Đại Việt có một cậu thanh niên tư chất thiên tài được sinh ra, tiềm năng là vậy nhưng cậu không may mắn được bồi dưỡng hay hưởng thụ tài nguyên của cường quốc đem lại, vì đất nước khi đó chìm trong khói lửa bởi những cuộc nội chiến liên miên, con người kéo bè kéo cánh đánh nhau suốt ngày suốt đêm không biết mệt mỏi...
Đại Việt có giàu, có mạnh mẽ hay cường thịnh tới đâu, thì khi phải hứng chịu cuộc chiến của mấy tên con người ích kỷ đó cũng phải có ngày sụp đổ... Chính xác là chưa đầy 1 năm nội chiến, cường quốc Đại Việt chính thức bị xóa sổ, đất nước bị chia cắt thành nhiều vùng miền và đứng trước nguy cơ diệt vong bởi sự nhăm nhe của các quốc gia gần kề trong đại lục...
Cậu thanh niên tuyệt thế thiên tài đẹp trai lai láng gái nhìn là thích mỗi tội nhà nghèo lúc đó đã là một Cường Giả thập cấp khi mới chưa tới ba mươi tuổi, bá đạo mạnh mẽ là vậy nhưng...haizzz...trong một lần đi lên rừng kiếm ăn...khi trở về nhà cậu ta nhận ra cha, mẹ của mình đã bị chiến tranh quét tới và...cướp đi sinh mệnh...cậu ta gào thét và hận lắm. Cậu chôn cất cha mẹ mình cẩn thận rồi thề với trời cao sẽ trả thù..." Thái Thiên kể tới đó thì nghẹn ngào như muốn khóc làm bọn Vũ cảm thấy rất xúc động, vị đại gia này tính khí cũng thất thường quá đi...
"Rồi cậu ta có làm được không vậy ngài?" Long gấp gáp hỏi làm Thái Thiên phì cười, hắn tiếp tục kể:
"Đương nhiên là được, sở hữu cái đầu thông minh khủng khiếp cùng tu vi Cường Giả thập cấp cậu ta khi ấy đã quét ngang giang hồ võ lâm một lượt, giết hết kẻ thù đồng thời vô tình thống nhất giang sơn, đất nước Đại Việt một lần nữa lại được tái hợp bởi thanh niên tuyệt thế thiên tài ấy...
Với sức mạnh tối cường và công lao to lớn, cậu thanh niên đẹp trai ấy sau đó đường đường chính chính bước lên làm đế vương của đất nước Đại Việt, lấy hiệu là Minh Vương Thái Thiên...hahaha..." Thái Thiên nói xong cười cười đắc ý vô cùng.
"Hóa ra thiên tài đó là ngài, đột phá cấp Cường Giả ở tuổi dưới 30 đã là kinh thiên động địa rồi, vậy mà ngài còn chơi hẳn đến thập cấp... Thật khâm phục khâm phục..." Thiên Hàn vừa nói vừa gật gù.
"Ta nghe nói tu được đến Cường Giả thập cấp phải mất không dưới hai trăm năm tuổi thọ...haizz...nếu ngài không phải bậc đế vương thì có đánh chết ta cũng không tin những gì ngài kể..." Long thở dài.
"Chắc là ngài ấy được Lão Thiên chỉ định sinh ra để làm Thiên Tử rồi, ta thật không thể tưởng tượng nổi...quá nghịch thiên..." Vũ dâm tặc cũng thở dài theo mà nói.
"Hahaha...trẫm thật sự cũng không biết tại sao tư chất bẩm sinh của mình lại bá đạo như vậy, tiết lộ cho các ngươi một sự thật, khi trẫm bắt đầu hành trình kỳ diệu ấy thì mấy tên quái vật mạnh hơn đã tự đánh nhau mà chết từ lúc nào mất rồi, nên trẫm mới còn mạng để mà ngạo nghễ đến thế...hahaha..." Thái Thiên cười ha hả nói.
"Thật là không thể hiểu nổi..." Long cùng Vũ đồng thời lắc đầu nguầy nguậy vì vẫn chưa thể tiêu hóa được hết câu chuyện.
"Nếu là mấy lão già sống chết cả đời mới tu luyện được đến Cường Giả nhất cấp, mà được ngồi ở đây nghe chuyện thì không biết sẽ sốc tới mức nào nữa, có khi họ tự vẫn vì nhục nhã cũng nên..." Thiên Hàn nói ra suy nghĩ của hắn.
"Hahaha... Cường Giả nhất cấp ở thời của ta nhiều như chó chạy ngoài đường, có gì mà phải tu cả đời chứ?" Thái Thiên cười hỏi.
19
1
6 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
