TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 102
Vô tình...

"Tưởng gì chứ, ta có bị lủng đầu đâu mà ngốc, mà ta thắc mắc nàng đã tỏ tình nam nhân bao giờ chưa?"

"Ơ?" Vũ quay đầu lại nhìn vì hắn không thấy tiếng Vy Ái trả lời.

"Sao lại ngủ ở đây? Nàng ta mệt quá à? Người gì đâu mà hay ngất vậy?" Hắn nghi hoặc đỡ lấy nàng đang gục xuống những bậc thang đá.

"Ấy chết mịa, sao buồn ngủ thế này..." Vũ hoảng hốt bởi hai mí mắt hắn đang nặng trĩu.

"Không được, Ma thể, RA CHO LÃO TỬ..." Gầm thét lấy lại chút tỉnh táo đồng thời thực hiện hóa hình, vì Vũ biết khả năng kháng độc tố trong hình dạng Ma thể mới có cơ hội cứu được hắn lúc này.

"Xoẹt...rắc...rắc..." Lớp Ma giáp xuất hiện bao trọn lấy thân thể tạo vẻ bề ngoài thập phần hoàn mỹ.

"Phốc...phốc...phốc..." Cùng lúc hình thành cặp cánh oai vệ và chiếc đuôi ngoe nguẩy.

Mái tóc dài hai màu đỏ đen tung bay cuồng loạn dù không có lấy chút gió, chiếc mặt nạ rụng rơi làm mất đi lớp cải trang khiến Vũ lại càng phải thầm công nhận bản thân hắn đẹp trai.(hắn nghĩ thế)

Nhưng Vũ biết bây giờ không phải lúc ngầu vì chả có ai quan tâm hắn ngoài kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối...

"Vút..."

"Binh!" Vũ tung cùi chỏ ra đỡ lại một đòn quyền có ý định vụng trộm vào lưng hắn.

"Kim loại?" Lùi ra xa giữ khoảng cách, Vũ kinh hãi nhìn kẻ vừa đánh lén hắn vậy mà chỉ là một bộ giáp kim loại.

"Mày là thằng thả thuốc mê vào trong không khí?" Vũ bình tĩnh hỏi, nhưng đáp lại hắn là một đấm bay tới vì nó đâu có biết nói chuyện.

"Uỳnh!" Cú đấm bất ngờ làm hắn bay thẳng vào bức tường sau lưng. May sao hắn là Ma tộc nếu không người thường đã lên bàn thờ ngắm chuối xanh từ lâu rồi.

"Rầm...Rầm!" Bộ giáp cử động, từng bước chân nặng nề để những dấu chân in sâu trên nền đá khiến Vũ cảm giác được nguy hiểm cực độ, cần phải nặng đến thế nào mới có thể làm thế chứ...rốt cuộc thứ quái quỷ này nặng bao nhiêu vậy, thứ gì khiến nó có thể hoạt động đây?

"Đừng có hòng!" Vũ đứng dậy rồi gầm gừ, Lôi khí trên tay hắn tụ lại chuẩn bị tung quyền.

"Song Thủ Quyền!"

"BINHHH..." Quyền chạm quyền, quyền kình khủng bố lại lần nữa đánh bật Vũ làm thủng một lỗ to tướng trên bức tường. Ở phía ngược lại bộ giáp cũng hoàn toàn bị quyền kình chấn vỡ nát hai tay, kim loại rơi liểng xiểng dưới nền đá khiến Vũ vui sướng vô cùng.

"Rắc...rắc...rắc!" Từng mảnh từng mảnh kim loại hồi phục lại cho bộ giáp một cách quỷ dị.

"Hàng của Thái Thiên xem ra không phải đồ chơi trẻ con, Hoàng Hôn Kiếm, hiện!" Vũ gầm gừ triệu hồi bảo vật, kiếm trên tay hắn chém tới bộ giáp đang tung cước tới gần.

"Keng! Rắc! Keng! Rắc...rắc! Keng..." Liên tục chém làm bộ giáp phát ra những tiếng kêu răng rắc gãy vỡ, tuy nhiên Vũ rất bực vì những phần kim loại cứ rơi bao nhiêu lại tự quay trở về bấy nhiêu. Hắn không thể tưởng tượng nổi mình lại phải đối đầu với một thứ bất tử bất diệt.

"UỲNHHHH..." Vũ tiếp tục nhận một quyền khủng bố vào ngực làm hắn cày thêm một lỗ to đùng trên tường đá, hắn tuy không trọng thương nhưng mỗi lần ăn đấm như vậy khiến hắn tốn không ít nội khí để phòng thủ, cứ đà này nếu không thể tìm ra điểm yếu, hắn sẽ chết không thể chết hơn.

Nhưng một lần nữa Vũ không kịp thở dốc vài hơi vì đối phương chỉ có một mục tiêu là giết hắn, lần này hai cái chân sắt thép di động, bắt đầu từng bước nặng nề ngày một nhanh dần...

"Thứ gì có thể khiến nó hoạt động? Đầu? Đúng rồi, có thể có gì đó trong cái giáp đầu kia!" Vũ nảy ra ý tưởng, cả người hắn bùng lên Lôi khí mãnh liệt truyền vào Hoàng Hôn Kiếm muốn hái đầu gã kim loại kia xuống.

"Phập...phập...phập..." Vũ tung cánh bay lên giữ khoảng cách.

"Thập Ma Linh Tụ!"

"KENG! KENG! KENG! KENG..."

Từng đường kiếm sắc bén chém thẳng vào đầu kim loại cứng chắc, một kiếm, hai kiếm...mười kiếm chém vào vang lên những tiếng kim loại thanh thúy... Nhưng tuyệt nhiên nó vẫn không có vẻ gì thay đổi, quả là cứng rắn đến mức biến thái, điều này làm Vũ càng tin tưởng rằng bên trong phải có thứ gì mới khiến nó cứng tới mức như vậy.

"Nước chảy đá mòn, sắt mài mãi cũng nên kim huống chi là đồng nát như mày!" Vũ chửi rủa rồi thi triển chung cực kiếm pháp.

"Tuyệt Mệnh Trảm!"

"KENGGGG!"

Một trảm tà dị khôn cùng bổ xuống làm trên đầu bộ giáp hiện lên những đường rạn nhỏ, đúng như dự đoán của Vũ, nó không thể khôi phục được loại vết thương này.

"Rắc...rắc..." Vết rạn dần mở rộng tới nửa đầu rồi...dừng lại!

"Khốn nạn, lão tử không tin!"

"ĐỊA CHẤN!" Vũ gầm lên giận dữ, từng đợt Lôi khí hư ảo vận chuyển đến chân hắn lại biến thành chân thực đến lạ kỳ, tất cả khí lực hắn tập trung vào một đòn cước đạp xuống như hạo kiếp nhân gian, như đạp trời đạp đất...

"OANHHHH!"

Ngay tức thì, từ phần giáp đầu vỡ nứt ra kéo thẳng từ đầu xuống đến hạ bộ chia con bộ giáp thành hai nửa, phải, một cước cuối cùng của hắn đã chấn nát vỡ đôi con quái vật, Vũ cảm nhận một làn khói mờ ảo bay ra từ phần đầu rồi tan biến đi mất, hắn mất vài giây quan sát cho tới khi không nhìn thấy sự khôi phục nào mới yên tâm rời đi.

"Ảo ma ca na đa!" Vũ lắc đầu ngán ngẩm giải trừ Ma thể trở về người thường, thay một chiếc áo sau đó đi tìm lại bảo vật mặt nạ mà hắn đã đánh rơi.

"Đây rồi!" Hắn mừng rỡ nhặt chiếc mặt nạ lên.

"Khoan đã!" Tiếng nữ nhân vang vọng làm hắn giật mình.

"Vy Ái? Nàng tỉnh rồi?" Giật mình nhưng hắn vẫn không quên đeo lại chiếc mặt nạ da người.

"Huhuhu...ra là anh...tính lừa em tới khi nào đây?" Vy Ái ôm chầm lấy hắn khóc nức nở, tay hắn nhanh đấy nhưng nàng sao có thể không nhận ra gã nam nhân này, chính là tên đáng ghét đã cứu nàng ra khỏi nơi đâm chém giết người lấy niềm vui đó chứ ai nữa...

"Haizz, đừng khóc đừng khóc, em mà khóc là xấu lắm đó!" Vũ không còn che giấu gì nữa, hắn tháo bỏ chiếc mặt nạ rồi ôm chặt lấy nàng mà vuốt ve âu yếm. Hắn không hiểu tại sao nàng tỉnh sớm như vậy, nhưng như vậy càng tốt, hắn từ sớm đã chán cái thân phận Tôn Ngộ Không này nhưng không biết phải nói cho nàng nghe như thế nào. Cái sự vô tình này chẳng phải là cơ hội tốt nhất của hắn hay sao?

"Em sẽ không khóc nữa, nhưng anh phải nói...sao lại biến thành người khác như thế?" Vy Ái hướng đôi mắt long lanh ngước lên nhìn chằm chằm hắn.

"Vì anh có quá nhiều kẻ muốn hãm hại mình ở ngoài kia, thật là khó xử, còn em thấy sao về gã thanh niên vừa nói chuyện với em ban nãy hahaha..."

"Ờ, thấy hắn cũng ngây thơ tốt bụng ah, mà cái lúc em tỉnh lại bên cạnh anh ấy, khi đó em cảm thấy anh rất quen..."

"Tại mình từng ôm nhau nên em thấy quen quen đúng không?" Vũ chen ngang trêu chọc người đẹp.

"Có ôm lúc nào...anh dở hơi à, bỏ em ra, như này nóng quá trời!" Vy Ái vừa nói vừa cố tình đẩy hắn.

"Ặc, lạnh lẽo như này mà em kêu nóng... Như này còn nóng nữa không?" Vũ dứt lời cũng là khi môi hắn chạm môi nàng, hắn là hết chịu nổi vì cái hương thơm thoang thoảng từ người nàng nãy giờ rồi...

"Uhm..." Hành động của hắn khiến tim Vy Ái đập mạnh, hơi thở gấp hơn và mặt nàng ửng hồng...

"Đây là hôn sao? Nụ hôn đầu..." Nàng xấu hổ nhắm chặt mắt suy nghĩ.

Môi hồng khẽ động...

Hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau...

Mềm mại, một cơn sóng tràn ngọt ngào lan tỏa trên môi...

"Nam...nam nhân này tại sao lại cuốn hút đến thế!" Tim nàng đập mạnh tới nỗi muốn rụng ahh...

14

0

6 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.