TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 101
Thích một người là gì?

"UỲNHHHH..." Gian phòng tiếp tục sập xuống bên dưới.

"UỲNHHH..."

"UỲNHHHH..."

...

Một lúc sau

"Ta đã chết sao?" Điều Vũ tự hỏi đầu tiên khi hắn vừa có ý thức trở lại. Xung quanh hắn là một mảnh không gian tăm tối không có lấy một chút ánh sáng, bao trùm nơi không gian này là một cỗ khí tức âm u làm hắn mường tượng bản thân mình đã du hành tới...địa ngục.

"Hừ, lúc đó..." Vũ nhớ lại giây phút trước khi thảm họa ập vào đầu, hắn chỉ kịp hóa hình rồi dang lấy đôi cánh bao bọc người mà hắn yêu...

"Sau đó ta chết?" Nhìn lấy không gian hắc ám rồi Vũ lại mông lung tự hỏi, hắn không còn cảm nhận được thân thể mình nữa rồi, bất chợt hắn nghe thấy tiếng khóc...

"Ngươi...dậy...đi...đừng ch...huhu..." Vy Ái đang ngồi cạnh hắn, nàng đã tỉnh, nhìn thấy nam nhân xa lạ che chở cho mình khiến nàng không thể kìm được nước mắt, nhìn sự đổ nát hoang tàn làm nàng cũng hiểu được phần nào sự việc...

Vũ bắt đầu cảm nhận được chút ánh sáng, tiếp đến hắn mở mắt thấy bản thân đã ở hình người, nhưng vẫn có chút gì đó không tin nhìn sang Vy Ái hỏi:

"Ta...vẫn còn sống ư?"

"Ngươi không chết, mà cho ta hỏi, sao ngươi lại cứu ta, hình như lúc nãy ngươi đánh nhau với họ ở đó...rồi chúng ta ở đây? Phải chăng vừa xảy ra một thảm họa?" Vy Ái hỏi dồn dập gã thanh niên trước mặt, nàng rất biết ơn hắn nhưng vẫn là không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy.

Vũ phải đơ đơ một chút mới nhớ lại khi nãy, hắn đã kịp đeo lại chiếc mặt nạ bị văng ra khi hắn hóa hình, suy cho cùng chỉ là giấu thân phận để bảo vệ chính hắn...

"Bảo sao nàng ấy lại thắc mắc khi được một tên lạ mặt cứu, thôi được rồi haizzz..." Vũ thầm nghĩ rồi thở dài, hắn trả lời nàng:

"Chỉ là đang làm một việc tốt thôi mà, sao một cô gái, lại lưu lạc tới cái nơi mộ địa chết chóc này?" Vũ hỏi xong cũng kể về nơi an nghỉ của Minh Vương Thái Thiên cho nàng biết mình đang ở đâu...

"Ta cũng không biết giải thích sao, buổi sáng đang ở trong rừng thì..." Vy Ái kể lại cho hắn rằng mình bị một vết rạch không gian cuốn thẳng vào đây, sau đó ngất đi mãi tới khi bọn Việt Cường trói buộc làm nàng mới tỉnh lại.

"Mà ngươi tên là gì?" Vy Ái hỏi.

"À ừ..tên Ngộ Không, họ Tôn nhà ở Ninh Bình... Mà nàng tên gì?" Vũ hỏi ngược lại một cách xã giao.

"Vậy à, ta tên Vy Ái, nhà ở gần đây thôi!" Nàng nhẹ nhàng trả lời.

"Tên rất đẹp ah, mà nàng đã giúp ta băng bó?" Vũ nhìn xuống cơ thể mình rồi hỏi, hắn xúc động muốn tới ôm lấy nàng cảm ơn nhưng hắn không thể làm được trong thân phận Tôn Ngộ Không xa lạ.

"Đúng vậy, ngươi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ tranh thủ tìm đường ra khỏi đây!" Vy Ái quay lưng đứng dậy, nàng mong rằng khu đổ nát tăm tối này có thể có một lối nào đó dẫn lên mặt đất.

"Haizz, không biết Nhẫn Giả thế nào rồi..."

...

Nửa ngày sau

"Hắc hắc, hai chữ Ma thể quả nhiên không phải hữu danh vô thực, ta tự hồi phục nhanh tới mức lạ kỳ!" Vũ cười tà trong lòng sau khi trở về trạng thái đỉnh phong, trận chiến chỉ cần không tổn thương đến linh hồn thì mấy vết thương thể xác hắn vẫn có thể nhanh chóng khôi phục. 

"Haizz, cái tên Diệp Thanh Long vậy mà Thức Tỉnh được Tử Vong hệ, ta thật cảm thấy bản thân mình phế vật so với hắn..."

"Rồi không biết kho báu nhà vua ở đâu? Mong là bọn nó chưa húp hết."

"Ngươi có biết đường không Doraemon?"

"Không có, ngươi lại phải tự thân vụ này thôi!" Doraemon chậm rãi trả lời.

"Ngộ Không, ta tìm thấy một bậc thang dẫn lên trên!" Vy Ái đánh tiếng khi thấy hắn mở mắt thu công. Nàng không muốn ở cái nơi lạnh lẽo này thêm một xíu nào.

"Đi thôi, rời khỏi gian phòng đổ nát này!" Vũ gật đầu rồi bước dậy.

Hai người một nam một nữ bắt đầu rảo bước lên những bậc thang cũ kỹ, hắn chủ động đi trước để giữ phép lịch sự tối thiểu đồng thời đề phòng những nguy hiểm có thể xảy ra.

"Trải nghiệm mộ địa này có làm nàng sợ không?" Vũ hỏi.

"Cũng có chút chút ah...ngươi đang sợ à?" Vy Ái hỏi ngược lại.

"Nói thật là ta cũng sợ, nhưng vì mơ ước thay đổi cuộc đời, ta mới dấn thân vào đây..." Vũ nói ra những lời hoa lá, thật tâm hắn sợ nàng gặp nguy hiểm hơn là bản thân hắn gặp vấn đề, chẳng ai biết được Thái Thiên còn bày trò gì đằng sau nữa.

"Vậy ah, sợ mà vẫn dám làm, vậy là rất gan dạ đó chứ! Làm ta nhớ tới một người..." Vy Ái khen ngợi hắn rồi lại trầm xuống.

"Người đó là ai vậy? Ngươi biết cách làm ta tò mò nha!" Vũ thắc mắc muốn biết người đẹp là đang nhớ tới ai.

"Không có gì đâu, mấy chuyện lúc trước ấy mà." Nàng trả lời qua loa, hắn biết nàng không muốn nói nên đổi chủ đề chém gió:

"Ta hồi trước thích một cô gái, tiếp xúc một thời gian nhưng nhưng nàng chỉ lạnh lùng không tỏ ra ghét hay thích ta, điều này làm ta rất bối rối không biết phải làm sao để tấn công. Nàng cũng là nữ nhân, cho ta hỏi khi có ý thích một nam nhân, nữ nhân sẽ biểu hiện như thế nào?"

"Khi nữ nhân thích một nam nhân, họ luôn tỏ ra gần gũi và lúc nào cũng muốn bản thân xinh đẹp trước người mà họ thích, nếu ngươi để ý kỹ có thể rất dễ dàng nhận ra." Vy Ái trả lời hắn.

"Nhưng nàng ấy không dễ gần cho lắm, chắc là ta tự ảo tưởng rồi..." Vũ lắc đầu giả vờ tỏ ra chán nản.

"Ta biết một kiểu nữ nhân hướng nội chỉ thích thầm người khác ah, họ không biết cách thể hiện tình cảm ấy. Không gặp thì nhớ, gặp rồi thì ngượng ngùng dấu diếm tình cảm đi. Ta nghĩ cô gái mà ngươi kể rất có thể là một kiểu nữ nhân như thế, nhưng ta không loại trừ trường hợp nàng ấy không thích ngươi thật..." Vy Ái động viên hắn.

"Nghĩa là có hai trường hợp có thể xảy ra, một là cô ấy thích ta và chính là kiểu người hướng nội như nàng nói, hai là cô ấy không thích ta nên chỉ tỏ ra bình thường?" Vũ hỏi tiếp.

"Đúng rồi đó, nếu có cơ hội gặp lại cô ấy, ta nghĩ rằng ngươi nên chủ động, chủ động trong hành động chứ đừng nói suông nha!"

"À ra là thế, cảm ơn nàng! Nhất định khi ra khỏi đây ta sẽ đi tìm cô ấy." 

"Có gì đâu mà phải cảm ơn, ngược lại ngươi cứu ta như vậy ta còn phải biết ơn ngươi nhiều ấy chứ. Nhưng mà thích quá cũng đừng có tỏ tình với họ nha!"

"Thế không tỏ tình sao mà họ biết được tình cảm của ta?" Vũ ra vẻ thắc mắc hỏi lại.

"Haiz tên ngốc nghếch, chẳng có cô gái nào lại không biết là có một chàng trai đang thích mình cả. Giác quan nữ nhân rất nhạy bén nên ngươi đừng có lo cái vấn đề ấy. Chỉ cần thể hiện bằng hành động thôi. Còn ví dụ ngươi tỏ tình người ta, cô ấy không thích rồi từ chối thì sao? Lúc ấy ta thật không dám hình dung mối quan hệ sẽ tệ như thế nào ahh..." Vy Ái giải thích một hồi xong lắc đầu ngán ngẩm.

"Hahaha...ta hiểu rồi, à mà Vy Ái xinh đẹp như vậy, ta thắc mắc trước giờ đã có tên ngốc nào tỏ tình nàng chưa?" Vũ cười sảng khoái xong hỏi.

"Xinh đẹp thì ta không dám nhận nhưng những người nói mấy lời nổi da gà với ta thì vẫn có, thật tình ta đều từ chối hết vì không có tình cảm." Nàng trả lời hắn thật lòng.

"Thú vị thú vị, hahaha..." Hắn vừa đi vừa cười một cách cuồng tiếu.

"Ngươi cười gì thế?" Vy Ái tỏ ra khó hiểu.

"Không có gì đâu, chỉ là ta cảm thấy đã lâu không được cười sảng khoái thôi!" Hắn lắc đầu giải thích.

"Vậy mà cứ tưởng...ngươi bị thương nên lú lẫn rồi hihi..." Vy Ái phì cười theo.

15

0

6 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.