0 chữ
Chương 64
Chương 49
Đinh Diễm Hồng càng nghĩ càng bất an, vội vàng rụt ánh mắt về.
Dù sao đều là thanh niên trí thức, Lưu Phóng định giúp cô ta thoát khỏi rắc rối này, khuyên nhủ:
“Thanh niên trí thức Đinh, sai thì nhận lỗi đi, đừng cố chấp nữa. Mau xin lỗi thanh niên trí thức Kiều.”
“Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi chứ?” Đinh Diễm Hồng lập tức nổi đóa. “Kiều Minh Nguyệt chỉ cần nhờ hai đứa nhóc kia đến nói giúp thì mọi người tin ngay! Còn tôi nói cô ta đi riêng với Tạ Lệ, sao không ai tin? Anh cũng bị cô ta mua chuộc rồi đúng không?”
Cô ta tức giận đến đỏ cả mắt. Tại sao Kiều Minh Nguyệt luôn được mọi người yêu quý ở bất cứ nơi nào?
Lưu Phóng vốn có ý tốt, giờ bị phản đòn như vậy thì cũng chẳng còn kiên nhẫn. Anh đen mặt bước qua một bên, quyết định không quản nữa.
Không khí trở nên căng thẳng. Lúc này, Kiều Minh Nguyệt khẽ cười, giọng đầy bình thản:
“Đội trưởng đến rồi. Cô không phải muốn mách ông ấy sao? Cứ việc.”
Ở ngoài cổng, đội trưởng Tề Chí Quốc bị thằng con nhỏ kéo đi vội đến mức gần như thở không nổi.
Chết tiệt! Nếu chuyện này không quan trọng, về nhà ông sẽ đánh nát mông thằng ranh con này.
Khi đến nơi, trước mắt ông là cảnh cả sân đầy người, trong đó có cả đứa con trai lớn của ông và Tạ Lệ, trông chẳng khác gì sắp đánh nhau.
Tề Chí Quốc hít một hơi lấy lại bình tĩnh, mặt lạnh hỏi: “Đứng đây làm gì vậy hả?”
Đinh Diễm Hồng tái mặt. Đội trưởng đến thật rồi?
Tề Thiệu Bằng hùng hổ chỉ tay vào cô ta: “Cha, nữ thanh niên trí thức này nói xấu chị Tiểu Kiều, phá hoại đoàn kết. Cha phải phạt cô ta!”
Cha?
Đinh Diễm Hồng tròn mắt, không ngờ đứa nhóc kia lại là con trai đội trưởng. Tại sao không ai nói trước cho cô ta biết?
Mình vừa mới bảo con trai đội trưởng là do Kiều Minh Nguyệt mang đến nói dối, chẳng phải tự đào hố chôn mình sao?
Đinh Diễm Hồng bất giác run rẩy toàn thân.
Tề Thiệu Huy cũng nghiêm mặt, nói với cha mình: “Cha, thanh niên trí thức Đinh này cố tình bịa đặt sự thật, bôi nhọ danh dự của thanh niên trí thức Kiều. Cần phải xử lý nghiêm khắc!”
Chẳng trách khi nãy Tạ Lệ cứ đòi kéo mình theo. Hóa ra điểm thanh niên trí thức lại có người như vậy, suýt chút nữa chị dâu đã bị hãm hại rồi.
Không còn quan tâm đến hòa khí trong nhóm, Lưu Phóng kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho đội trưởng nghe.
Nghe xong, đôi mày của Tề Chí Quốc càng nhíu chặt hơn. Từ khi đến đây, thanh niên trí thức Đinh này chưa một ngày yên ổn.
“Đinh Diễm Hồng, cô không chịu nhận lỗi là vì cảm thấy công việc hiện tại của mình quá nhẹ nhàng sao? Muốn đi nơi khác vất vả hơn à?”
Đinh Diễm Hồng vội lắc đầu, hoảng hốt biện hộ: “Không, đội trưởng, không phải như vậy! Tôi chỉ thấy Kiều Minh Nguyệt đi với một người đàn ông, nhưng không nhìn rõ có người khác đi cùng.”
Giờ chỉ có thể bịa ra thế này. Nếu bị thêm tội, cô ta sẽ không chịu nổi.
“Cô không thấy rõ hay cố tình không nói chỉ có cô biết.” Kiều Minh Nguyệt cười lạnh, bước lên một bước, vẻ đẹp kiêu kỳ của cô thu hút mọi ánh nhìn.
Tạ Lệ đứng nhìn cô, dù cố gắng kiềm chế nhưng ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo bóng dáng ấy.
Kiều Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Đinh Diễm Hồng, cô đã gây chuyện không biết bao lần. Từ phá hoại tình cảm với các thành viên, đến bôi nhọ thanh danh của thanh niên trí thức. Rất khó để không nghi ngờ cô có ý đồ xấu.”
“Kiều Minh Nguyệt! Cô muốn ám chỉ điều gì?” Đinh Diễm Hồng lắp bắp, chân gần như mềm nhũn.
Nếu có ai tin cô ta là gián điệp của địch thì chắc chắn cô ta không có kết cục tốt.
Lời của Kiều Minh Nguyệt khiến mọi người trong sân không khỏi suy diễn thêm.
“Trước đây cô ta còn trộm lương thực, phá hỏng bếp ăn chung của chúng ta nữa.”
“Đúng vậy! Cả nhóm vốn đang yên ổn, từ khi cô ta đến thì mọi thứ tan rã. Không phải là âm mưu phá hoại thì là gì?”
“...”
Không khí bắt đầu căng thẳng. Chẳng mấy chốc, lời đồn về Đinh Diễm Hồng là gián điệp sẽ lan ra mất thôi.
Đinh Diễm Hồng sợ hãi, đổ sụp xuống đất, toàn thân run rẩy, miệng không ngừng hét lên:
Dù sao đều là thanh niên trí thức, Lưu Phóng định giúp cô ta thoát khỏi rắc rối này, khuyên nhủ:
“Thanh niên trí thức Đinh, sai thì nhận lỗi đi, đừng cố chấp nữa. Mau xin lỗi thanh niên trí thức Kiều.”
“Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi chứ?” Đinh Diễm Hồng lập tức nổi đóa. “Kiều Minh Nguyệt chỉ cần nhờ hai đứa nhóc kia đến nói giúp thì mọi người tin ngay! Còn tôi nói cô ta đi riêng với Tạ Lệ, sao không ai tin? Anh cũng bị cô ta mua chuộc rồi đúng không?”
Cô ta tức giận đến đỏ cả mắt. Tại sao Kiều Minh Nguyệt luôn được mọi người yêu quý ở bất cứ nơi nào?
Lưu Phóng vốn có ý tốt, giờ bị phản đòn như vậy thì cũng chẳng còn kiên nhẫn. Anh đen mặt bước qua một bên, quyết định không quản nữa.
“Đội trưởng đến rồi. Cô không phải muốn mách ông ấy sao? Cứ việc.”
Ở ngoài cổng, đội trưởng Tề Chí Quốc bị thằng con nhỏ kéo đi vội đến mức gần như thở không nổi.
Chết tiệt! Nếu chuyện này không quan trọng, về nhà ông sẽ đánh nát mông thằng ranh con này.
Khi đến nơi, trước mắt ông là cảnh cả sân đầy người, trong đó có cả đứa con trai lớn của ông và Tạ Lệ, trông chẳng khác gì sắp đánh nhau.
Tề Chí Quốc hít một hơi lấy lại bình tĩnh, mặt lạnh hỏi: “Đứng đây làm gì vậy hả?”
Đinh Diễm Hồng tái mặt. Đội trưởng đến thật rồi?
Tề Thiệu Bằng hùng hổ chỉ tay vào cô ta: “Cha, nữ thanh niên trí thức này nói xấu chị Tiểu Kiều, phá hoại đoàn kết. Cha phải phạt cô ta!”
Đinh Diễm Hồng tròn mắt, không ngờ đứa nhóc kia lại là con trai đội trưởng. Tại sao không ai nói trước cho cô ta biết?
Mình vừa mới bảo con trai đội trưởng là do Kiều Minh Nguyệt mang đến nói dối, chẳng phải tự đào hố chôn mình sao?
Đinh Diễm Hồng bất giác run rẩy toàn thân.
Tề Thiệu Huy cũng nghiêm mặt, nói với cha mình: “Cha, thanh niên trí thức Đinh này cố tình bịa đặt sự thật, bôi nhọ danh dự của thanh niên trí thức Kiều. Cần phải xử lý nghiêm khắc!”
Chẳng trách khi nãy Tạ Lệ cứ đòi kéo mình theo. Hóa ra điểm thanh niên trí thức lại có người như vậy, suýt chút nữa chị dâu đã bị hãm hại rồi.
Không còn quan tâm đến hòa khí trong nhóm, Lưu Phóng kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho đội trưởng nghe.
Nghe xong, đôi mày của Tề Chí Quốc càng nhíu chặt hơn. Từ khi đến đây, thanh niên trí thức Đinh này chưa một ngày yên ổn.
Đinh Diễm Hồng vội lắc đầu, hoảng hốt biện hộ: “Không, đội trưởng, không phải như vậy! Tôi chỉ thấy Kiều Minh Nguyệt đi với một người đàn ông, nhưng không nhìn rõ có người khác đi cùng.”
Giờ chỉ có thể bịa ra thế này. Nếu bị thêm tội, cô ta sẽ không chịu nổi.
“Cô không thấy rõ hay cố tình không nói chỉ có cô biết.” Kiều Minh Nguyệt cười lạnh, bước lên một bước, vẻ đẹp kiêu kỳ của cô thu hút mọi ánh nhìn.
Tạ Lệ đứng nhìn cô, dù cố gắng kiềm chế nhưng ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo bóng dáng ấy.
Kiều Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Đinh Diễm Hồng, cô đã gây chuyện không biết bao lần. Từ phá hoại tình cảm với các thành viên, đến bôi nhọ thanh danh của thanh niên trí thức. Rất khó để không nghi ngờ cô có ý đồ xấu.”
“Kiều Minh Nguyệt! Cô muốn ám chỉ điều gì?” Đinh Diễm Hồng lắp bắp, chân gần như mềm nhũn.
Nếu có ai tin cô ta là gián điệp của địch thì chắc chắn cô ta không có kết cục tốt.
Lời của Kiều Minh Nguyệt khiến mọi người trong sân không khỏi suy diễn thêm.
“Trước đây cô ta còn trộm lương thực, phá hỏng bếp ăn chung của chúng ta nữa.”
“Đúng vậy! Cả nhóm vốn đang yên ổn, từ khi cô ta đến thì mọi thứ tan rã. Không phải là âm mưu phá hoại thì là gì?”
“...”
Không khí bắt đầu căng thẳng. Chẳng mấy chốc, lời đồn về Đinh Diễm Hồng là gián điệp sẽ lan ra mất thôi.
Đinh Diễm Hồng sợ hãi, đổ sụp xuống đất, toàn thân run rẩy, miệng không ngừng hét lên:
3
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
