0 chữ
Chương 63
Chương 48
Những thanh niên khác nghe tiếng ồn cũng bước ra, nhất thời không ai nói được lời nào.
Thanh niên trí thức cũ Lưu Phóng điềm đạm hơn lên tiếng: “Thanh niên trí thức Kiều, cô về rồi.”
Anh nhận ra Tạ Lệ nhưng không hiểu sao anh lại đi cùng Kiều Minh Nguyệt.
Kiều Minh Nguyệt mỉm cười, hỏi thẳng Đinh Diễm Hồng: “Cô vừa nói tôi đấy à?”
Đinh Diễm Hồng bị thái độ thản nhiên của cô chọc giận: “Tôi nói đúng thì sao? Cô dám làm mà không dám nhận à?”
Nhϊếp Mạn Lệ bước đến bên cạnh Kiều Minh Nguyệt, nhìn thoáng qua Tạ Lệ rồi khẽ hỏi: “Minh Nguyệt, chuyện này là sao? Đinh Diễm Hồng nói cô đi với đàn ông ra ngoài.”
Kiều Minh Nguyệt nhìn Đinh Diễm Hồng, bỗng bật cười: “Đúng thế, tôi đi với đàn ông ra ngoài.”
Gương mặt Đinh Diễm Hồng lộ rõ vẻ đắc ý. Cô ta chỉ vào Kiều Minh Nguyệt, nói lớn: “Mọi người nghe thấy chưa? Cô ta tự nhận đấy! Mới đến đây không bao lâu mà đã dính vào đàn ông rồi, đúng là vô liêm sỉ!”
Ánh mắt Tạ Lệ càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng Kiều Minh Nguyệt không hề tức giận, thậm chí còn bước sát lại gần Tạ Lệ hơn. Cô tươi cười: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là Tạ Lệ.”
Những người khác tạm thời không nhúc nhích, Nhϊếp Mạn Lệ bước lên chào hỏi trước, nở nụ cười thân thiện với Tạ Lệ: “Chào anh, tôi là Nhϊếp Mạn Lệ, bạn của Minh Nguyệt.”
Lưu Tuyết Mai hơi ngượng ngùng: “Tôi là Lưu Tuyết Mai.”
Cô ấy nhìn lén Tạ Lệ rồi nhanh chóng cúi đầu. Đây là lần đầu tiên cô ở gần anh như vậy và cảm thấy anh thật khó gần.
Nhưng nếu anh là bạn của Kiều Minh Nguyệt, chắc anh cũng không gây khó dễ cho họ đâu nhỉ?
Tạ Lệ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Thái độ thản nhiên của Kiều Minh Nguyệt dường như lan tỏa, khiến những người khác cũng lần lượt chào hỏi anh.
Đinh Diễm Hồng tức điên, giậm chân thình thịch. Cô ta định khiến mọi người xa lánh phỉ nhổ Kiều Minh Nguyệt, sao giờ ai cũng quay sang ủng hộ thế này?
“Mọi người bị điên rồi sao? Cô ta với hắn đã lén lút với nhau cả ngày đấy!”
Đúng lúc đó, Tề Thiệu Huy thở hổn hển chạy tới, cau mày nói: “Ai nói xấu anh Tạ với thanh niên trí thức Kiều thế? Hôm nay tôi đi cùng họ mà!”
Cái đầu nhỏ của Tề Thiệu Bằng cũng ló ra từ sau lưng anh trai, giọng trong trẻo: “Cả em nữa, em cũng đi cùng.”
Đinh Diễm Hồng sững sờ, đứng chết trân.
Có thể những thanh niên trí thức mới chưa nhận ra, nhưng những người ở đây đã lâu đều biết hai cậu con trai vừa nói chuyện chính là con của đại đội trưởng.
Chẳng vô duyên vô cớ mà con trai đội trưởng lại nói dối làm gì.
Nghĩ vậy, ánh mắt mọi người nhìn Đinh Diễm Hồng lập tức thay đổi. Họ còn tự giác đứng xa cô ta ra một chút, sợ dính líu vào chuyện thị phi.
Đinh Diễm Hồng đúng là lắm mưu nhiều kế. Cô ta dám bịa đặt chuyện để bôi nhọ danh tiếng của thanh niên trí thức Kiều.
Tề Thiệu Bằng tức giận, phồng má chỉ tay vào cô ta: “Cô là người xấu! Toàn thích gây chuyện, phá hoại đoàn kết! Cha tôi ghét nhất là loại người như cô. Tôi sẽ mách cha!”
Nói xong, cậu bé quay đầu chạy biến đi như một làn khói.
Thằng nhóc hết tiệt! Đinh Diễm Hồng nghiến răng căm tức nhìn bóng dáng của cậu bé.
Khi quay lại, thấy sắc mặt các thanh niên trí thức khác không tốt, cô ta vẫn cố biện hộ: “Mọi người tin tôi đi! Hai đứa nhóc đó đều do Kiều Minh Nguyệt nhờ đến giúp cô ta đấy. Các người bị cô ta lừa rồi! Cô ta chỉ là loại giả nhân giả nghĩa thôi!”
Lưu Phóng đứng một bên nhìn cô ta không biết tự lượng sức, còn tiếp tục làm loạn, âm thầm mắng câu ngu xuẩn.
Đội trưởng Tề Chí Quốc ghét nhất là những người thích gây chia rẽ và phá hoại đoàn kết trong đội. Đinh Diễm Hồng lần này đúng là tự đâm đầu vào họng súng rồi.
Thấy mọi người đều im lặng, lòng Đinh Diễm Hồng bắt đầu chột dạ.
Hóa ra người đứng cạnh Kiều Minh Nguyệt chính là ôn thần Tạ Lệ.
Ngoại hình của anh ta không tệ, nhưng từ người anh lại toát ra sát khí. Trên áo vá chằng vá đυ.p, mẹ lại là một người điên... Kiều Minh Nguyệt đúng là bị cửa kẹp đầu mới đi thích loại đàn ông này!
Thanh niên trí thức cũ Lưu Phóng điềm đạm hơn lên tiếng: “Thanh niên trí thức Kiều, cô về rồi.”
Anh nhận ra Tạ Lệ nhưng không hiểu sao anh lại đi cùng Kiều Minh Nguyệt.
Kiều Minh Nguyệt mỉm cười, hỏi thẳng Đinh Diễm Hồng: “Cô vừa nói tôi đấy à?”
Đinh Diễm Hồng bị thái độ thản nhiên của cô chọc giận: “Tôi nói đúng thì sao? Cô dám làm mà không dám nhận à?”
Nhϊếp Mạn Lệ bước đến bên cạnh Kiều Minh Nguyệt, nhìn thoáng qua Tạ Lệ rồi khẽ hỏi: “Minh Nguyệt, chuyện này là sao? Đinh Diễm Hồng nói cô đi với đàn ông ra ngoài.”
Kiều Minh Nguyệt nhìn Đinh Diễm Hồng, bỗng bật cười: “Đúng thế, tôi đi với đàn ông ra ngoài.”
Gương mặt Đinh Diễm Hồng lộ rõ vẻ đắc ý. Cô ta chỉ vào Kiều Minh Nguyệt, nói lớn: “Mọi người nghe thấy chưa? Cô ta tự nhận đấy! Mới đến đây không bao lâu mà đã dính vào đàn ông rồi, đúng là vô liêm sỉ!”
Nhưng Kiều Minh Nguyệt không hề tức giận, thậm chí còn bước sát lại gần Tạ Lệ hơn. Cô tươi cười: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là Tạ Lệ.”
Những người khác tạm thời không nhúc nhích, Nhϊếp Mạn Lệ bước lên chào hỏi trước, nở nụ cười thân thiện với Tạ Lệ: “Chào anh, tôi là Nhϊếp Mạn Lệ, bạn của Minh Nguyệt.”
Lưu Tuyết Mai hơi ngượng ngùng: “Tôi là Lưu Tuyết Mai.”
Cô ấy nhìn lén Tạ Lệ rồi nhanh chóng cúi đầu. Đây là lần đầu tiên cô ở gần anh như vậy và cảm thấy anh thật khó gần.
Nhưng nếu anh là bạn của Kiều Minh Nguyệt, chắc anh cũng không gây khó dễ cho họ đâu nhỉ?
Tạ Lệ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Thái độ thản nhiên của Kiều Minh Nguyệt dường như lan tỏa, khiến những người khác cũng lần lượt chào hỏi anh.
“Mọi người bị điên rồi sao? Cô ta với hắn đã lén lút với nhau cả ngày đấy!”
Đúng lúc đó, Tề Thiệu Huy thở hổn hển chạy tới, cau mày nói: “Ai nói xấu anh Tạ với thanh niên trí thức Kiều thế? Hôm nay tôi đi cùng họ mà!”
Cái đầu nhỏ của Tề Thiệu Bằng cũng ló ra từ sau lưng anh trai, giọng trong trẻo: “Cả em nữa, em cũng đi cùng.”
Đinh Diễm Hồng sững sờ, đứng chết trân.
Có thể những thanh niên trí thức mới chưa nhận ra, nhưng những người ở đây đã lâu đều biết hai cậu con trai vừa nói chuyện chính là con của đại đội trưởng.
Chẳng vô duyên vô cớ mà con trai đội trưởng lại nói dối làm gì.
Nghĩ vậy, ánh mắt mọi người nhìn Đinh Diễm Hồng lập tức thay đổi. Họ còn tự giác đứng xa cô ta ra một chút, sợ dính líu vào chuyện thị phi.
Tề Thiệu Bằng tức giận, phồng má chỉ tay vào cô ta: “Cô là người xấu! Toàn thích gây chuyện, phá hoại đoàn kết! Cha tôi ghét nhất là loại người như cô. Tôi sẽ mách cha!”
Nói xong, cậu bé quay đầu chạy biến đi như một làn khói.
Thằng nhóc hết tiệt! Đinh Diễm Hồng nghiến răng căm tức nhìn bóng dáng của cậu bé.
Khi quay lại, thấy sắc mặt các thanh niên trí thức khác không tốt, cô ta vẫn cố biện hộ: “Mọi người tin tôi đi! Hai đứa nhóc đó đều do Kiều Minh Nguyệt nhờ đến giúp cô ta đấy. Các người bị cô ta lừa rồi! Cô ta chỉ là loại giả nhân giả nghĩa thôi!”
Lưu Phóng đứng một bên nhìn cô ta không biết tự lượng sức, còn tiếp tục làm loạn, âm thầm mắng câu ngu xuẩn.
Đội trưởng Tề Chí Quốc ghét nhất là những người thích gây chia rẽ và phá hoại đoàn kết trong đội. Đinh Diễm Hồng lần này đúng là tự đâm đầu vào họng súng rồi.
Thấy mọi người đều im lặng, lòng Đinh Diễm Hồng bắt đầu chột dạ.
Hóa ra người đứng cạnh Kiều Minh Nguyệt chính là ôn thần Tạ Lệ.
Ngoại hình của anh ta không tệ, nhưng từ người anh lại toát ra sát khí. Trên áo vá chằng vá đυ.p, mẹ lại là một người điên... Kiều Minh Nguyệt đúng là bị cửa kẹp đầu mới đi thích loại đàn ông này!
4
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
