0 chữ
Chương 29
Chương 29
Nhưng Kiều Minh Nguyệt không để cho Đinh Diễm Hồng toại nguyện.
"Chị Tuyết Mai chỉ giải thích để trả lời thắc mắc của chúng tôi. Cô ấy không có ý này. Đinh Diễm Hồng, cô không những nói bậy mà còn định đổ tội cho người khác. Đúng là đầu óc không ra làm sao." Kiều Minh Nguyệt hùng hổ nói một đoạn.
Nhϊếp Mạn Lệ cảm thấy do mình đã lôi Lưu Tuyết Mai vào chuyện này, cũng bổ sung: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ hỏi vì tối qua nghe tiếng hét không ngủ được, nên mới nhờ chị Tuyết Mai kể chuyện nhà họ Tạ. Ngoài ra chị ấy không nói thêm gì cả."
Lưu Tuyết Mai đỏ bừng mặt vì ngượng ngùng, nhưng vẫn quay sang cảm kích nhìn Kiều Minh Nguyệt và Nhϊếp Mạn Lệ. "Đại đội trưởng, chuyện này bắt đầu từ tôi. Tôi xin chịu trách nhiệm, nhưng xin đừng trách thanh niên trí thức Kiều."
Điều này rõ ràng là cô đang đứng về phía Kiều Minh Nguyệt.
Còn về phần Đinh Diễm Hồng muốn lôi mình vào chuyện này, cho dù trước nay cô ấy là người dễ nói chuyện cũng không có khả năng lấy ơn báo oán!
"Mấy người hợp sức bắt nạt tôi!" Đinh Diễm Hồng thét chói tai.
Tuyên truyền mê tín dị đoan và phá hoại đoàn kết tập thể đều không phải chuyện nhỏ, cô ta biết làm sao bây giờ?!
Nhưng ngay lúc đó, tiếng xì xào từ đám đông vang lên: "Thật ra, con trai nhà họ Tạ đúng là sao chổi mà. Gần gũi với nó chắc chắn không có kết cục tốt, mẹ nó cũng từng nói thế còn gì..."
Có người phụ họa theo: "Đúng rồi! Cậu ta còn máu lạnh nữa. Có lần thấy người ta ngã mà không thèm giúp, đúng là một con sói hoang!"
Kiều Minh Nguyệt nhận ra người đang nói là Triệu Nguyên Tú – người phụ nữ hôm trước từng gây gổ với mẹ nuôi của cô.
Người này ánh mắt dài hẹp, khi nói chuyện đầy vẻ châm chọc và cay nghiệt.
Kiều Minh Nguyệt nhếch môi cười lạnh, nhìn thẳng vào bà ta nói: "Mọi người nên cẩn thận lời nói. Thời đại này đã thay đổi, mê tín dị đoan phải được loại bỏ. Không ai muốn bị đưa đi cải tạo tư tưởng đâu, đúng không?"
"Nhà nước đã dạy rằng tất cả mọi người đều bình đẳng. Tạ Lệ chỉ không đỡ người ngã, chứ anh ấy đâu có đẩy người. Vậy mà các người kết tội anh ấy là sao chổi, nghe thật nực cười.
Còn nói anh ấy đến gần sẽ mang lại vận rủi cho người khác thì tôi và Tạ Lệ quen nhau từ nhỏ, tôi vẫn khỏe mạnh bình thường đấy thôi. Không chỉ vậy, anh ấy còn mang lại may mắn cho tôi nữa. Mấy người biết không?"
Triệu Nguyên Tú bị chặn họng, mặt đỏ bừng vì bị mất mặt trước đám đông. Bà ta trừng mắt, cắn răng: "Cái miệng mày cũng giỏi lắm nhỉ. Nữ thanh niên trí thức mới đến mà đã thay mặt đàn ông nói chuyện, chắc chắn là có gì mờ ám giữa cô và thằng đó rồi! Mày phải lòng nó à? Con gái mà thích cái thứ tai... Á!"
Chưa kịp nói hết câu, bà ta bỗng hét lên đau đớn. Một bàn tay thô bạo nắm lấy tóc bà từ phía sau và giật mạnh khiến bà ngã ngửa ra đất.
“Họ Triệu kia! Con mụ mất nết, dám bắt nạt con gái tao? Chán sống rồi phải không?” Mẹ Từ từ phía sau chạy đến, túm lấy tóc của Triệu Nguyên Tú, vừa mắng chửi vừa lôi xềnh xệch.
Kiều Minh Nguyệt nhìn mẹ nuôi đang nổi giận lôi đình, thầm thắp một ngọn nến trong lòng cho Triệu Nguyên Tú.
Nếu mẹ nuôi sống ở thời cổ đại, chắc chắn bà ấy sẽ là nữ tướng quân thống lĩnh mười vạn quân.
Triệu Nguyên Tú vốn chỉ giỏi mồm mép, bên ngoài hung hăng nhưng trong lòng yếu đuối. Khi đυ.ng phải mẹ Từ, bà ta như hổ giấy, không dám nói gì cũng chẳng dám chống trả.
Những người xung quanh vì sợ vạ lây, ai nấy chỉ đứng nhìn, không ai dám can thiệp.
Mẹ Từ túm tóc, đè Triệu Nguyên Tú xuống rồi vỗ liền mấy cái bạt tai, miệng quát: “Dám làm ô danh con gái tao? Tao lột lưỡi mày ra!”
Triệu Nguyên Tú kêu la inh ỏi, còn con trai bà ta là Triệu Hựu Tổ cũng sợ mẹ Từ đến co rúm như chim cút, không dám hé môi.
Khi mẹ Từ đánh đã tay, bà mới buông tay. Triệu Hựu Tổ lập tức chạy đến kéo mẹ mình dậy, lủi nhanh ra sau đám đông.
“Phi, đồ khốn.” Mẹ Từ nhổ nước bọt, giận dữ quét mắt nhìn đám người xung quanh: “Còn đứa nào dám nói xấu con gái tao sau lưng, bà đây dẫn cả nhà đến đập nát nhà tụi bây!”
"Chị Tuyết Mai chỉ giải thích để trả lời thắc mắc của chúng tôi. Cô ấy không có ý này. Đinh Diễm Hồng, cô không những nói bậy mà còn định đổ tội cho người khác. Đúng là đầu óc không ra làm sao." Kiều Minh Nguyệt hùng hổ nói một đoạn.
Nhϊếp Mạn Lệ cảm thấy do mình đã lôi Lưu Tuyết Mai vào chuyện này, cũng bổ sung: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ hỏi vì tối qua nghe tiếng hét không ngủ được, nên mới nhờ chị Tuyết Mai kể chuyện nhà họ Tạ. Ngoài ra chị ấy không nói thêm gì cả."
Lưu Tuyết Mai đỏ bừng mặt vì ngượng ngùng, nhưng vẫn quay sang cảm kích nhìn Kiều Minh Nguyệt và Nhϊếp Mạn Lệ. "Đại đội trưởng, chuyện này bắt đầu từ tôi. Tôi xin chịu trách nhiệm, nhưng xin đừng trách thanh niên trí thức Kiều."
Còn về phần Đinh Diễm Hồng muốn lôi mình vào chuyện này, cho dù trước nay cô ấy là người dễ nói chuyện cũng không có khả năng lấy ơn báo oán!
"Mấy người hợp sức bắt nạt tôi!" Đinh Diễm Hồng thét chói tai.
Tuyên truyền mê tín dị đoan và phá hoại đoàn kết tập thể đều không phải chuyện nhỏ, cô ta biết làm sao bây giờ?!
Nhưng ngay lúc đó, tiếng xì xào từ đám đông vang lên: "Thật ra, con trai nhà họ Tạ đúng là sao chổi mà. Gần gũi với nó chắc chắn không có kết cục tốt, mẹ nó cũng từng nói thế còn gì..."
Có người phụ họa theo: "Đúng rồi! Cậu ta còn máu lạnh nữa. Có lần thấy người ta ngã mà không thèm giúp, đúng là một con sói hoang!"
Kiều Minh Nguyệt nhận ra người đang nói là Triệu Nguyên Tú – người phụ nữ hôm trước từng gây gổ với mẹ nuôi của cô.
Kiều Minh Nguyệt nhếch môi cười lạnh, nhìn thẳng vào bà ta nói: "Mọi người nên cẩn thận lời nói. Thời đại này đã thay đổi, mê tín dị đoan phải được loại bỏ. Không ai muốn bị đưa đi cải tạo tư tưởng đâu, đúng không?"
"Nhà nước đã dạy rằng tất cả mọi người đều bình đẳng. Tạ Lệ chỉ không đỡ người ngã, chứ anh ấy đâu có đẩy người. Vậy mà các người kết tội anh ấy là sao chổi, nghe thật nực cười.
Còn nói anh ấy đến gần sẽ mang lại vận rủi cho người khác thì tôi và Tạ Lệ quen nhau từ nhỏ, tôi vẫn khỏe mạnh bình thường đấy thôi. Không chỉ vậy, anh ấy còn mang lại may mắn cho tôi nữa. Mấy người biết không?"
Triệu Nguyên Tú bị chặn họng, mặt đỏ bừng vì bị mất mặt trước đám đông. Bà ta trừng mắt, cắn răng: "Cái miệng mày cũng giỏi lắm nhỉ. Nữ thanh niên trí thức mới đến mà đã thay mặt đàn ông nói chuyện, chắc chắn là có gì mờ ám giữa cô và thằng đó rồi! Mày phải lòng nó à? Con gái mà thích cái thứ tai... Á!"
“Họ Triệu kia! Con mụ mất nết, dám bắt nạt con gái tao? Chán sống rồi phải không?” Mẹ Từ từ phía sau chạy đến, túm lấy tóc của Triệu Nguyên Tú, vừa mắng chửi vừa lôi xềnh xệch.
Kiều Minh Nguyệt nhìn mẹ nuôi đang nổi giận lôi đình, thầm thắp một ngọn nến trong lòng cho Triệu Nguyên Tú.
Nếu mẹ nuôi sống ở thời cổ đại, chắc chắn bà ấy sẽ là nữ tướng quân thống lĩnh mười vạn quân.
Triệu Nguyên Tú vốn chỉ giỏi mồm mép, bên ngoài hung hăng nhưng trong lòng yếu đuối. Khi đυ.ng phải mẹ Từ, bà ta như hổ giấy, không dám nói gì cũng chẳng dám chống trả.
Những người xung quanh vì sợ vạ lây, ai nấy chỉ đứng nhìn, không ai dám can thiệp.
Mẹ Từ túm tóc, đè Triệu Nguyên Tú xuống rồi vỗ liền mấy cái bạt tai, miệng quát: “Dám làm ô danh con gái tao? Tao lột lưỡi mày ra!”
Triệu Nguyên Tú kêu la inh ỏi, còn con trai bà ta là Triệu Hựu Tổ cũng sợ mẹ Từ đến co rúm như chim cút, không dám hé môi.
Khi mẹ Từ đánh đã tay, bà mới buông tay. Triệu Hựu Tổ lập tức chạy đến kéo mẹ mình dậy, lủi nhanh ra sau đám đông.
“Phi, đồ khốn.” Mẹ Từ nhổ nước bọt, giận dữ quét mắt nhìn đám người xung quanh: “Còn đứa nào dám nói xấu con gái tao sau lưng, bà đây dẫn cả nhà đến đập nát nhà tụi bây!”
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
