0 chữ
Chương 28
Chương 28
Câu nói của cô ta khiến Nhϊếp Mạn Lệ định mở miệng, nhưng Kiều Minh Nguyệt đã giơ tay ngăn lại.
Kiều Minh Nguyệt nhếch mép nhìn Đinh Diễm Hồng đang tự mãn, giọng nói bình thản nhưng lại đầy nguy hiểm: "Tôi không xin lỗi, tiền tôi cũng không đưa. Cậu muốn lên đại đội kiện thì cứ việc, tôi sẵn sàng tiếp."
"Cậu!" Đinh Diễm Hồng đứng bật dậy, cắn răng nói: “Cậu đừng hối hận!”
Có gì đáng sợ đâu chứ? Chẳng qua là cậy nhan sắc và có mẹ nuôi ở đây che chở thôi, mình không sợ gì hết.
Mặc dù lòng hơi run, nhưng trước mặt mọi người cô ta không còn đường lui, đành gạt bỏ do dự, căng da đầu đi tìm đại đội trưởng.
Đinh Diễm Hồng khập khiễng đi xa, Nhϊếp Mạn Lệ hơi lo lắng: “Minh Nguyệt, sao cô tức giận vậy? Cô quen biết người nhà họ Tạ à?”
“Ừm, Tạ Lệ là bạn của tôi, anh ấy rất tốt, tôi không muốn nghe người khác nói anh ấy như vậy.” Kiều Minh Nguyệt nhớ đến hình dáng cô quạnh tối qua, trong lòng nghẹn một hơi.
Nhϊếp Mạn Lệ kinh ngạc nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Những thanh niên trí thức cũ, đặc biệt là Lưu Tuyết Mai rụt cổ lại đi làm việc của mình.
Một lát sau, Đinh Diễm Hồng khóc lóc dẫn theo Tề Chí Quốc và một đám dân làng tới.
Cô ta vừa đến đã ngồi bệt xuống đất, khóc lóc kể lể: "Đại đội trưởng, ông phải làm chủ cho tôi! Kiều Minh Nguyệt dựa vào việc có người thân ở đây, hết lần này đến lần khác bắt nạt tôi. Cậu ta còn vô cớ đá tôi một cú! Đây là hành vi cố ý làm hại đồng chí cách mạng!"
Tề Chí Quốc nghe vậy thì nhức hết cả đầu, mớ tóc bạc trên đầu như lại mọc thêm vài sợi:
"Thanh niên trí thức Kiều, có chuyện gì vậy?"
Đinh Diễm Hồng tiếp tục lau nước mắt
"Đúng là tôi đã đá cô ta." Kiều Minh Nguyệt thẳng thắn thừa nhận.
Những thôn dân đứng xem đồng loạt hít vào một hơi, nữ thanh niên trí thức mới đến hung hãn thật, xinh đẹp như vậy mà lại hung dữ quá.
Đinh Diễm Hồng đắc ý liếc Kiều Minh Nguyệt, chính cô đã thừa nhận rồi thì hết đường chối cãi.
"Nhưng tôi không đá cô ta vô cớ." Kiều Minh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Đinh Diễm Hồng
"Là thanh niên trí thức Đinh đã lan truyền những lời mê tín dị đoan, khi chúng ta đang trò chuyện đã truyền bá một số tư tưởng phong kiến mê tín, nói rằng người khác là tai họa sẽ hút hết vận may. Cô ta còn bịa đặt rằng thành viên trong đại đội có ý đồ xấu với cô ta. Những lời lẽ này không chỉ phản động mà còn chia rẽ tình cảm tập thể, tôi không nên đá cô ta sao?."
Từng câu nói của Kiều Minh Nguyệt khiến Đinh Diễm Hồng tái mặt. Cô ta sững sờ nhận ra mình vừa bị gán hai cái tội nghiêm trọng: mê tín dị đoan và phá hoại đoàn kết tập thể. Cả hai đều là tội lớn trong thời đại này.
Tề Chí Quốc nhíu mày, liếc Đinh Diễm Hồng, rồi quay sang hỏi nhóm thanh niên trí thức: "Có thật như vậy không?"
Nhϊếp Mạn Lệ lập tức gật đầu: "Đúng thế, đại đội trưởng. Đinh Diễm Hồng đã nói những lời đó, chúng tôi đều nghe rõ."
Những thanh niên khác cũng lần lượt gật đầu, dù có chút do dự nhưng vẫn xác nhận lời của Kiều Minh Nguyệt là thật.
Nhìn gương mặt không cảm xúc của Kiều Minh Nguyệt, Đinh Diễm Hồng cuối cùng cũng hiểu cô ấy cố ý làm như thế, cố ý để cô ta đi tìm đại đội trưởng, cố ý trước mặt nhiều người như vậy túm tóc cô ta.
Khi cô ta nói chuyện làm sao có thể nghĩ đến trong lúc vô tình mình đã phạm nhiều lỗi như vậy, lập tức hoảng sợ tay chân run rẩy.
"Không... không phải như thế! Đại đội trưởng, tôi không có ý đó. Tôi chỉ nói bâng quơ thôi!" Đinh Diễm Hồng luống cuống phân bua, rồi bất chợt nhìn sang Lưu Tuyết Mai như bám lấy chiếc phao cuối cùng: "Đúng rồi! Chính Lưu Tuyết Mai nói trước! Cô ấy bảo nhà họ Tạ có một bà điên, con trai bà ấy còn sống sót kỳ diệu sau khi rơi xuống núi. Tôi chỉ nói theo cô ấy thôi! Có gì thì trách cô ấy, đúng rồi, do cô ấy hết!"
Đinh Diễm Hồng thẳng tay chỉ vào Lưu Tuyết Mai, nghĩ rằng cô gái này sẽ có cách, tiện thể lôi mình ra khỏi rắc rối.
Kiều Minh Nguyệt nhếch mép nhìn Đinh Diễm Hồng đang tự mãn, giọng nói bình thản nhưng lại đầy nguy hiểm: "Tôi không xin lỗi, tiền tôi cũng không đưa. Cậu muốn lên đại đội kiện thì cứ việc, tôi sẵn sàng tiếp."
"Cậu!" Đinh Diễm Hồng đứng bật dậy, cắn răng nói: “Cậu đừng hối hận!”
Có gì đáng sợ đâu chứ? Chẳng qua là cậy nhan sắc và có mẹ nuôi ở đây che chở thôi, mình không sợ gì hết.
Mặc dù lòng hơi run, nhưng trước mặt mọi người cô ta không còn đường lui, đành gạt bỏ do dự, căng da đầu đi tìm đại đội trưởng.
Đinh Diễm Hồng khập khiễng đi xa, Nhϊếp Mạn Lệ hơi lo lắng: “Minh Nguyệt, sao cô tức giận vậy? Cô quen biết người nhà họ Tạ à?”
“Ừm, Tạ Lệ là bạn của tôi, anh ấy rất tốt, tôi không muốn nghe người khác nói anh ấy như vậy.” Kiều Minh Nguyệt nhớ đến hình dáng cô quạnh tối qua, trong lòng nghẹn một hơi.
Những thanh niên trí thức cũ, đặc biệt là Lưu Tuyết Mai rụt cổ lại đi làm việc của mình.
Một lát sau, Đinh Diễm Hồng khóc lóc dẫn theo Tề Chí Quốc và một đám dân làng tới.
Cô ta vừa đến đã ngồi bệt xuống đất, khóc lóc kể lể: "Đại đội trưởng, ông phải làm chủ cho tôi! Kiều Minh Nguyệt dựa vào việc có người thân ở đây, hết lần này đến lần khác bắt nạt tôi. Cậu ta còn vô cớ đá tôi một cú! Đây là hành vi cố ý làm hại đồng chí cách mạng!"
Tề Chí Quốc nghe vậy thì nhức hết cả đầu, mớ tóc bạc trên đầu như lại mọc thêm vài sợi:
"Thanh niên trí thức Kiều, có chuyện gì vậy?"
Đinh Diễm Hồng tiếp tục lau nước mắt
"Đúng là tôi đã đá cô ta." Kiều Minh Nguyệt thẳng thắn thừa nhận.
Những thôn dân đứng xem đồng loạt hít vào một hơi, nữ thanh niên trí thức mới đến hung hãn thật, xinh đẹp như vậy mà lại hung dữ quá.
"Nhưng tôi không đá cô ta vô cớ." Kiều Minh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Đinh Diễm Hồng
"Là thanh niên trí thức Đinh đã lan truyền những lời mê tín dị đoan, khi chúng ta đang trò chuyện đã truyền bá một số tư tưởng phong kiến mê tín, nói rằng người khác là tai họa sẽ hút hết vận may. Cô ta còn bịa đặt rằng thành viên trong đại đội có ý đồ xấu với cô ta. Những lời lẽ này không chỉ phản động mà còn chia rẽ tình cảm tập thể, tôi không nên đá cô ta sao?."
Từng câu nói của Kiều Minh Nguyệt khiến Đinh Diễm Hồng tái mặt. Cô ta sững sờ nhận ra mình vừa bị gán hai cái tội nghiêm trọng: mê tín dị đoan và phá hoại đoàn kết tập thể. Cả hai đều là tội lớn trong thời đại này.
Nhϊếp Mạn Lệ lập tức gật đầu: "Đúng thế, đại đội trưởng. Đinh Diễm Hồng đã nói những lời đó, chúng tôi đều nghe rõ."
Những thanh niên khác cũng lần lượt gật đầu, dù có chút do dự nhưng vẫn xác nhận lời của Kiều Minh Nguyệt là thật.
Nhìn gương mặt không cảm xúc của Kiều Minh Nguyệt, Đinh Diễm Hồng cuối cùng cũng hiểu cô ấy cố ý làm như thế, cố ý để cô ta đi tìm đại đội trưởng, cố ý trước mặt nhiều người như vậy túm tóc cô ta.
Khi cô ta nói chuyện làm sao có thể nghĩ đến trong lúc vô tình mình đã phạm nhiều lỗi như vậy, lập tức hoảng sợ tay chân run rẩy.
"Không... không phải như thế! Đại đội trưởng, tôi không có ý đó. Tôi chỉ nói bâng quơ thôi!" Đinh Diễm Hồng luống cuống phân bua, rồi bất chợt nhìn sang Lưu Tuyết Mai như bám lấy chiếc phao cuối cùng: "Đúng rồi! Chính Lưu Tuyết Mai nói trước! Cô ấy bảo nhà họ Tạ có một bà điên, con trai bà ấy còn sống sót kỳ diệu sau khi rơi xuống núi. Tôi chỉ nói theo cô ấy thôi! Có gì thì trách cô ấy, đúng rồi, do cô ấy hết!"
Đinh Diễm Hồng thẳng tay chỉ vào Lưu Tuyết Mai, nghĩ rằng cô gái này sẽ có cách, tiện thể lôi mình ra khỏi rắc rối.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
