0 chữ
Chương 36
Chương 22.3: Thôi Tú Vân ra tay
Ai mà chẳng muốn được lên báo quân khu? Dù không được đưa tin riêng như Điền Kiều, chỉ cần được nhắc tên trong một bài viết là đã đủ vui mừng rồi.
Sức hút từ việc được lên báo quá lớn, nên mấy cô gái có điều kiện thì đua nhau quyên góp, trong khi những cô gái gia đình khó khăn thì chỉ biết im lặng, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng.
Điền Kiều và phần lớn nữ binh đều đã quyên tiền, khiến những người không quyên giống như là thiếu đi sự cảm thông, thiếu tấm lòng. Nhưng thực tế là họ đâu có tiền? Tiền trợ cấp hàng tháng chỉ vừa đủ gửi về cho gia đình, còn bản thân thì ăn uống chật vật từng bữa, làm gì còn dư để giúp người khác?
Những cô gái xuất thân nghèo khó nghe chuyện quyên góp lại càng thấy khó xử, chỉ sợ ai đó hỏi tới mình có quyên hay không – đến lúc ấy thật chẳng biết trả lời ra sao. Trong lòng họ bắt đầu nảy sinh bực tức: “Có tiền thì cứ quyên, cần gì phải khoe khoang trước mặt người khác? Như thể chỉ có Điền Kiều mới vừa có tiền vừa có lòng vậy? Báo quân khu lại còn đưa tin cô ta nữa chứ. Bao nhiêu người lính giỏi trong quân đội, ai cũng xứng đáng như cô ta cả!”
Đàm Uyển là người thông minh, biết nếu cứ tiếp tục chủ đề này thì sẽ dễ gây ra đố kỵ vì Điền Kiều đang quá nổi bật, mà khi ai đó tỏa sáng quá mức, kiểu gì cũng sẽ có người thấy khó chịu, rồi bắt đầu buông lời cay nghiệt. Thế nên cô ấy nhanh chóng chuyển chủ đề, cười nói:
"Kiều Kiều à, cái xe lăn này của cậu nhìn xịn thật đó! Tớ nhìn mà chỉ muốn đẩy cậu ra ngoài dạo một vòng cho đã luôn!"
Chủ đề mà Đàm Uyển đưa ra nghe thì lạc đề và hơi buồn cười, nhưng lại hợp lý một cách kỳ lạ. Bởi lẽ, từ nãy đến giờ, không ít nữ binh cũng đang tò mò với chiếc xe lăn của Điền Kiều.
Bình thường, mọi người rất ít khi thấy xe lăn, lại càng hiếm cơ hội được đẩy thử. Bây giờ thấy Điền Kiều ngồi xe lăn đi lại, ai nấy đều như gặp được món đồ lạ, tò mò muốn lại gần sờ thử một cái cho biết.
Những cô gái không có điều kiện quyên góp, thấy không ai tiếp tục nhắc đến chuyện quyên tiền nữa thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Họ cũng chẳng còn trách móc gì Điền Kiều, vui vẻ tham gia đẩy xe lăn cùng mọi người.
Cả nhóm vây quanh Điền Kiều, vừa đẩy xe lăn vừa cười đùa, có người bắt đầu cảm thấy tủi thân, nước mắt rưng rưng sắp trào ra.
Cả đêm qua Thôi Tú Vân không ngủ được, trông vô cùng tiều tụy. Bộ quân phục cũ trắng bệch càng khiến vẻ ngoài của cô ta thêm phần yếu ớt, nhút nhát, nhìn qua là muốn người khác lập tức che chở. Đáng tiếc, đoàn văn công nữ binh thì nhiều, nam binh lại ít, kiểu "diễn sâu" như Thôi Tú Vân chẳng khác nào ném ánh mắt quyến rũ cho người mù, hiệu quả tất nhiên là giảm hẳn.
Nhưng không phải hoàn toàn vô dụng.
Trong đoàn vẫn có vài cô gái hơi ngây thơ, không có tâm cơ. Chẳng hạn như cô tóc ngắn vừa nãy hỏi Điền Kiều về chuyện quyên tiền. Mấy cô gái tốt bụng này thấy Thôi Tú Vân mắt đỏ hoe, mặt mày ủ rũ tiến về phía Điền Kiều thì lập tức chạy lại hỏi han:
“Tú Vân, cậu làm sao thế?”
Thôi Tú Vân chờ mãi cũng có người hỏi đến. Vừa có cơ hội, cô ta lập tức cúi đầu, mặt đầy áy náy, nghẹn ngào nói: “Ô ô… Tớ đến để xin lỗi Kiều Kiều… Ô ô… Tớ là con nhà quê, không hiểu sự đời, không biết những thứ mà Kiều Kiều đưa tặng anh rể mình lại quý giá đến vậy. Tớ tưởng mấy món đó giống mấy thứ vẫn bán ở Cung Tiêu Xã, chắc là dùng tiền trợ cấp cũng mua được, nên mới… ô ô… Thật sự xin lỗi Kiều Kiều, là tớ hiểu biết nông cạn, ăn nói bừa bãi… Cậu có thể tha thứ cho tớ không?”
Thôi Tú Vân đã suy nghĩ suốt cả đêm và nhận ra lần này mình thật sự phạm lỗi. Ngoài cách chủ động xin lỗi Điền Kiều, cô ta chỉ còn một con đường, đó là giả bệnh.
Tần cán sự là cấp trên trực tiếp của cô ta. Nếu đã có lệnh xử phạt từ Tần cán sự, cô ta không dám không nghe. Trong lòng dù có tức tối, nhưng bảo cô ta chống lại lãnh đạo thì đúng là không đủ gan. Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta không muốn phải công khai xin lỗi Điền Kiều trước toàn đoàn, để rồi mất mặt và ảnh hưởng đến danh tiếng. Thế là cô chọn cách giả bệnh để "né".
Cô ta thức trắng cả đêm, còn cố tình nửa đêm trùm chăn mỏng để gió lạnh lùa vào. Sáng ra, tranh thủ lúc chưa có nước nóng, cô ta tắm một trận nước lạnh, để bây giờ trông đúng kiểu ốm yếu gió thổi bay.
Không uổng công sức, lúc này nhìn cô ta thật sự giống người bệnh. Nếu Điền Kiều không đến quân khu, Thôi Tú Vân chắc chắn sẽ giữ nguyên kế hoạch… té xỉu rồi vào phòng y tế.
Nhưng Điền Kiều đã đến. Vừa thấy đối phương xuất hiện, mắt Thôi Tú Vân lập tức sáng lên, liền thay đổi kế hoạch.
Nếu giả bệnh thì cũng vẫn phải chịu phạt. Muốn được miễn, thì chỉ có cách nhờ chính người trong cuộc là Điền Kiều tới nói đỡ với Tần cán sự giúp mình.
Thôi Tú Vân nghĩ việc này không khó. Chỉ cần diễn tốt, chắc chắn Điền Kiều sẽ mềm lòng. Vì vậy, sau khi chuẩn bị kỹ càng mọi lời thoại, cô ta bước tới trước mặt Điền Kiều, bắt đầu màn "xin lỗi chân thành".
Sức hút từ việc được lên báo quá lớn, nên mấy cô gái có điều kiện thì đua nhau quyên góp, trong khi những cô gái gia đình khó khăn thì chỉ biết im lặng, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng.
Điền Kiều và phần lớn nữ binh đều đã quyên tiền, khiến những người không quyên giống như là thiếu đi sự cảm thông, thiếu tấm lòng. Nhưng thực tế là họ đâu có tiền? Tiền trợ cấp hàng tháng chỉ vừa đủ gửi về cho gia đình, còn bản thân thì ăn uống chật vật từng bữa, làm gì còn dư để giúp người khác?
Những cô gái xuất thân nghèo khó nghe chuyện quyên góp lại càng thấy khó xử, chỉ sợ ai đó hỏi tới mình có quyên hay không – đến lúc ấy thật chẳng biết trả lời ra sao. Trong lòng họ bắt đầu nảy sinh bực tức: “Có tiền thì cứ quyên, cần gì phải khoe khoang trước mặt người khác? Như thể chỉ có Điền Kiều mới vừa có tiền vừa có lòng vậy? Báo quân khu lại còn đưa tin cô ta nữa chứ. Bao nhiêu người lính giỏi trong quân đội, ai cũng xứng đáng như cô ta cả!”
"Kiều Kiều à, cái xe lăn này của cậu nhìn xịn thật đó! Tớ nhìn mà chỉ muốn đẩy cậu ra ngoài dạo một vòng cho đã luôn!"
Chủ đề mà Đàm Uyển đưa ra nghe thì lạc đề và hơi buồn cười, nhưng lại hợp lý một cách kỳ lạ. Bởi lẽ, từ nãy đến giờ, không ít nữ binh cũng đang tò mò với chiếc xe lăn của Điền Kiều.
Bình thường, mọi người rất ít khi thấy xe lăn, lại càng hiếm cơ hội được đẩy thử. Bây giờ thấy Điền Kiều ngồi xe lăn đi lại, ai nấy đều như gặp được món đồ lạ, tò mò muốn lại gần sờ thử một cái cho biết.
Cả nhóm vây quanh Điền Kiều, vừa đẩy xe lăn vừa cười đùa, có người bắt đầu cảm thấy tủi thân, nước mắt rưng rưng sắp trào ra.
Cả đêm qua Thôi Tú Vân không ngủ được, trông vô cùng tiều tụy. Bộ quân phục cũ trắng bệch càng khiến vẻ ngoài của cô ta thêm phần yếu ớt, nhút nhát, nhìn qua là muốn người khác lập tức che chở. Đáng tiếc, đoàn văn công nữ binh thì nhiều, nam binh lại ít, kiểu "diễn sâu" như Thôi Tú Vân chẳng khác nào ném ánh mắt quyến rũ cho người mù, hiệu quả tất nhiên là giảm hẳn.
Nhưng không phải hoàn toàn vô dụng.
Trong đoàn vẫn có vài cô gái hơi ngây thơ, không có tâm cơ. Chẳng hạn như cô tóc ngắn vừa nãy hỏi Điền Kiều về chuyện quyên tiền. Mấy cô gái tốt bụng này thấy Thôi Tú Vân mắt đỏ hoe, mặt mày ủ rũ tiến về phía Điền Kiều thì lập tức chạy lại hỏi han:
Thôi Tú Vân chờ mãi cũng có người hỏi đến. Vừa có cơ hội, cô ta lập tức cúi đầu, mặt đầy áy náy, nghẹn ngào nói: “Ô ô… Tớ đến để xin lỗi Kiều Kiều… Ô ô… Tớ là con nhà quê, không hiểu sự đời, không biết những thứ mà Kiều Kiều đưa tặng anh rể mình lại quý giá đến vậy. Tớ tưởng mấy món đó giống mấy thứ vẫn bán ở Cung Tiêu Xã, chắc là dùng tiền trợ cấp cũng mua được, nên mới… ô ô… Thật sự xin lỗi Kiều Kiều, là tớ hiểu biết nông cạn, ăn nói bừa bãi… Cậu có thể tha thứ cho tớ không?”
Thôi Tú Vân đã suy nghĩ suốt cả đêm và nhận ra lần này mình thật sự phạm lỗi. Ngoài cách chủ động xin lỗi Điền Kiều, cô ta chỉ còn một con đường, đó là giả bệnh.
Tần cán sự là cấp trên trực tiếp của cô ta. Nếu đã có lệnh xử phạt từ Tần cán sự, cô ta không dám không nghe. Trong lòng dù có tức tối, nhưng bảo cô ta chống lại lãnh đạo thì đúng là không đủ gan. Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta không muốn phải công khai xin lỗi Điền Kiều trước toàn đoàn, để rồi mất mặt và ảnh hưởng đến danh tiếng. Thế là cô chọn cách giả bệnh để "né".
Cô ta thức trắng cả đêm, còn cố tình nửa đêm trùm chăn mỏng để gió lạnh lùa vào. Sáng ra, tranh thủ lúc chưa có nước nóng, cô ta tắm một trận nước lạnh, để bây giờ trông đúng kiểu ốm yếu gió thổi bay.
Không uổng công sức, lúc này nhìn cô ta thật sự giống người bệnh. Nếu Điền Kiều không đến quân khu, Thôi Tú Vân chắc chắn sẽ giữ nguyên kế hoạch… té xỉu rồi vào phòng y tế.
Nhưng Điền Kiều đã đến. Vừa thấy đối phương xuất hiện, mắt Thôi Tú Vân lập tức sáng lên, liền thay đổi kế hoạch.
Nếu giả bệnh thì cũng vẫn phải chịu phạt. Muốn được miễn, thì chỉ có cách nhờ chính người trong cuộc là Điền Kiều tới nói đỡ với Tần cán sự giúp mình.
Thôi Tú Vân nghĩ việc này không khó. Chỉ cần diễn tốt, chắc chắn Điền Kiều sẽ mềm lòng. Vì vậy, sau khi chuẩn bị kỹ càng mọi lời thoại, cô ta bước tới trước mặt Điền Kiều, bắt đầu màn "xin lỗi chân thành".
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
