TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 22.2: Thôi Tú Vân ra tay

Còn Điền Kiều – “chiến trường” của cô chính là đoàn văn công.

Lần này, vẫn là chú hai lái xe đưa cô quay lại đơn vị. Nhưng khác với lần trước, lần này vừa xuống xe, Điền Kiều đã tự mình đẩy xe lăn đi nhanh, không còn va phải kẻ phiền toái nào nữa.

Tại sân thể dục, khi Đàm Uyển và nhóm bạn nhìn thấy Điền Kiều hôm qua còn đi lại bình thường, hôm nay lại ngồi xe lăn trở về, ai nấy đều hốt hoảng.

“Trời đất, Kiều Kiều! Chân cậu lại đau nặng hơn à?” – Đàm Uyển lo lắng hỏi.

Cùng lúc đó, Tào Quý và vài đồng đội khác, dù không quá thân thiết với Điền Kiều cũng chạy lại vây quanh, ánh mắt đầy quan tâm.

“Kiều Kiều, nếu vết thương vẫn chưa lành thì cậu cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi. Thương gân động cốt phải nghỉ ngơi ít nhất trăm ngày, nếu bây giờ không chăm sóc kỹ, sau này trời mưa là đau nhức đó.”

“Phải đó! Hay là cậu đến Bệnh viện Quân khu khám lại đi? Bác sĩ Diệp giỏi lắm. Cô ấy từng giúp ba tớ phẫu thuật, chữa rất tốt, không để lại di chứng gì cả. Cô ấy là Phó viện trưởng Diệp Sương, cực kỳ nổi tiếng đó!”

"Đúng rồi đó! Bác sĩ Diệp siêu giỏi luôn. Kiều Kiều, hay là cậu tới nhờ chị ấy khám lại thử xem? Cậu còn trẻ thế này, đừng để chân bị thương mà để lại hậu quả."

"Thật sự cảm ơn mọi người đã lo lắng, nhưng mình không sao đâu." Điền Kiều chờ mọi người nói xong mới mỉm cười giải thích – "Chẳng qua mình thấy đi bộ chậm quá nên mới mượn xe lăn để đi cho nhanh thôi. Vài hôm nữa chân đỡ đau rồi, mình sẽ không ngồi xe lăn nữa. Không phải do vết thương nặng thêm đâu."

Mọi người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao thì tốt rồi, không sao là mừng rồi."

Làm trong đoàn văn công, tay chân và giọng nói là cực kỳ quan trọng, bị thương ở đâu cũng có thể ảnh hưởng đến cả sự nghiệp. Trước đây từng có một trụ cột trong đoàn phải giải nghệ chỉ vì chấn thương ở chân. Vì vậy, các cô gái trong đoàn ai cũng rất chú trọng giữ gìn sức khỏe, đặc biệt là sợ chấn thương.

Biết Điền Kiều không bị nặng, mấy cô gái trong đoàn cũng nhẹ lòng hơn. Rồi chẳng hiểu sao lại nhớ tới chuyện gây náo động tối qua: việc Điền Kiều quyên tiền.

Một cô gái tính tình thẳng thắn, tò mò hỏi:

"Kiều Kiều, cậu thật sự quyên năm vạn hả? Hồi môn của cậu nhiều dữ vậy sao? Nhà cậu làm gì thế? Tú Vân nói cậu là con gái nhà tư bản, hóa ra là thật đó à"

Lời vừa dứt, không khí đang rôm rả bỗng chốc lắng xuống.

Cô gái tóc ngắn đó vốn là người không giỏi nhìn sắc mặt người khác, nói chuyện cũng hơi thẳng thắn, vụng về. Người quen thì biết cô không có ác ý gì, chỉ là hiếu kỳ thật sự. Nhưng người ngoài nhìn vào lại có thể hiểu lầm cô đang móc máy Điền Kiều như kiểu Thôi Tú Vân, cố tình nói móc chuyện “nhà tư bản”.

Bạn thân của cô gái tóc ngắn biết rõ tính bạn mình, liền nhanh chóng chữa cháy, còn tranh thủ khen ngợi Điền Kiều:

"Kiều Kiều à, cậu thật sự quá tuyệt vời!", cô gái mặt tròn mắt sáng long lanh, giơ ngón tay cái lên, "Cậu vừa có lòng nhân ái lại còn không ngại sẻ chia với người khác. Tớ thật sự ngưỡng mộ cậu lắm! Tớ nhất định phải học theo cậu, lan tỏa yêu thương, truyền hơi ấm cho thế giới. Cậu đáng được tuyên dương đấy, nên được lên bản tin quân khu luôn!"

Việc Điền Kiều quyên tiền đúng là chuyện khiến ai cũng phải nể phục.

Hầu hết các cô gái trong đoàn đều là người ngay thẳng, thật thà, dễ thương. Có người lên tiếng, những người khác cũng ào ào phụ họa, thi nhau khen ngợi Điền Kiều không ngớt lời.

Điền Kiều biết cô gái tóc ngắn ban nãy không giống Thôi Tú Vân, không có thái độ đối đầu hay đố kỵ sâu sắc. Cùng lắm chỉ là chút ghen tị, thấy người khác vừa có tiền lại vừa nổi bật, dễ được cấp trên chú ý mà buông lời không khéo. Không phải ác ý gì lớn.

Thấy bạn cô ấy đã lên tiếng giải vây, Điền Kiều cũng mỉm cười bỏ qua, không chấp làm gì.

"Đúng là mình đã quyên tiền hồi môn của mình. Việc này không liên quan gì đến xuất thân hay gia cảnh cả. Khi người khác gặp khó khăn, cho dù mình có nghèo đi nữa, mình vẫn sẵn sàng góp chút tấm lòng, giúp đỡ những ai đang cần. Còn chuyện Thôi Tú Vân nói mình là con gái nhà tư bản, điều đó hoàn toàn không đúng. Mình là con dân của Trung Hạ, cũng chỉ là người bình thường như bao người khác thôi."

Điền Kiều vốn không để ý những lời vô ý của người khác, nhưng có vài chuyện cô vẫn phải nói rõ ràng. Cô và lập trường của gia đình mình, nhà họ Điền, đều cần được phân định rạch ròi. Để sau này không ai lôi ra chuyện cũ rồi xuyên tạc, dựng chuyện không đúng sự thật.

Hôm qua, Tần cán sự đã thay Điền Kiều đính chính trước mọi người rằng nhà họ Điền không phải loại tư bản bóc lột như lời đồn, mà là một gia đình tư sản yêu nước. Giờ đây, Điền Kiều một lần nữa nhấn mạnh rằng cô giống như bao người khác, mấy nữ binh vốn rất quý mến cô liền đồng loạt giơ ngón cái, khen ngợi tới tấp.

Người thì khen Điền Kiều có tấm lòng lương thiện, người thì trầm trồ vì cô được lên báo quân khu – điều mà bất kỳ người lính nào cũng ao ước.

Khen một hồi, lại có vài cô gái xuất thân gia đình khá giả, không muốn bị Điền Kiều lấn át, cũng muốn được nổi bật, nên cũng rôm rả nói rằng họ cũng muốn quyên tiền để thể hiện tấm lòng. Quyên ít hay nhiều không quan trọng, miễn là có lòng – họ đâu thể kém cạnh!

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.