TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Cơm nước xong, Giang Dật theo thói quen vào phòng tập, luyện hai tiếng đồng hồ.

Có lẽ do cô gái ban trưa cắn quá mạnh, mồ hôi vận động thấm vào khiến vết thương nhức buốt đến khó chịu. Cô đành tắm rửa sạch sẽ, rồi muốn hỏi bà Hứa xem trong nhà có băng dán cá nhân không.

Từ trên cầu thang đi xuống, Giang Dật tình cờ thấy bà Hứa đưa một hộp thức ăn cho trợ lý của Giang Quỳnh Hoa. Cô khựng lại.

Đợi trợ lý rời đi, Giang Dật mới thong thả bước xuống, đón bà Hứa đang trở lại: "Bà Hứa, trong nhà có băng dán không ạ?"

Nghe cô hỏi vậy, vẻ mặt bà lập tức căng thẳng: "Băng dán? Có, có chứ... Tiểu Dật, con bị thương ở đâu? Có nặng không, mau cho bà xem!"

Thấy dáng vẻ lo lắng ấy, Giang Dật bật cười: "Không nặng đâu, không nặng đâu... chỉ là bị người ta cắn mấy cái thôi."

Giọng bà Hứa bỗng cao hẳn: "Bị cắn! Ở trường có ai bắt nạt con à?"

Giang Dật vội vàng kể sơ qua chuyện đã xảy ra trong ngày.

Nghe xong, bà vừa lấy hòm thuốc vừa lẩm bẩm: "Tiểu Dật đúng là đứa bé ngoan... Bà biết mà, con ngoan thế này sao có ai bắt nạt được chứ."

"Lại đây, bà dán cho con."

Giang Dật ngượng ngùng, vội lắc đầu: "Không cần đâu bà, con tự làm được."

Nhưng bàn tay gầy guộc của bà đã nắm chặt, sức lực như kìm sắt, kéo cô ngồi xuống sofa: "Con không nhìn thấy, để bà làm."

Vốn kính trọng người già, Giang Dật đành ngồi yên, để bà Hứa vén áo cô xuống ngang vai.

Ngay lập tức, mảng bầm tím lẫn vết cắn trên vai phải đập vào mắt bà. Bà Hứa đau lòng thở dài: "Đứa nhỏ ấy cắn sao mà dữ vậy, đến nỗi chảy máu thế này..."

Vừa xé bao băng dán, bà vừa liên tục thở dài.

Giang Dật ngại nhất là sự quan tâm chân thành từ những bậc trưởng bối. Cô vội cười xòa: "Không đau lắm đâu ạ, da con dày mà."

Rồi cô nhanh chóng lái sang chuyện khác: "À, bà ơi, lúc nãy con thấy trợ lý của mẹ... anh ta đến lấy đồ ăn khuya à? Mẹ con lại làm thêm sao?"

Thực ra Giang Dật mới dọn vào nhà này khoảng mười ngày, nhưng hầu như ngày nào Giang Quỳnh Hoa cũng về muộn vì tăng ca.

Bà Hứa nheo mắt, vừa dán băng vừa nói: "Không phải cho mẹ con đâu, là cho Tản Tản..."

Nói đến đây, bà khựng lại, như thể lỡ lời, rồi im bặt.

Tản Tản? Chính là con gái của dì Ninh, người sắp dọn về sống cùng mái nhà này, "đồng lứa" với cô?

Trong lòng Giang Dật vốn có chút tò mò về người này. Nhưng mỗi lần hỏi, Giang Quỳnh Hoa đều lảng tránh. Lần này bắt được cơ hội, cô bèn giả vờ như một thiếu nữ háo hức muốn kết bạn đồng trang lứa, hỏi dồn: "Tản Tản? Là con gái dì Ninh sao? Cô ấy bị làm sao vậy?"

Cô giả bộ háo hức: "Con có nghe mẹ nhắc mấy lần, chỉ biết tên gọi ở nhà là Tản Tản. Thế tên thật là gì? Bà có gặp chưa? Là người thế nào vậy?"

Một hơi hỏi dồn mấy câu, bà Hứa không tiện lảng tránh. Bà dán xong miếng băng cuối cùng, khẽ thở dài: "Tản Tản... tên thật là Giang Tự Tản. Con bé ấy... ôi, cũng là đứa nhỏ khổ mệnh giống con."

"Giang Tự Tản?" Nghe cái tên ấy, Giang Dật bất giác nhíu mày, thấy hơi quen thuộc.

Cô nghi hoặc nhìn bà Hứa: "Khổ mệnh?"

Bà Hứa thở dài, thấy cô bé thật sự hiếu kỳ, liền buột miệng kể như trút bầu: "Nó cũng giống con, từ nhỏ theo mẹ lớn lên. Mẹ nó, dì Ninh của con, khi Tản Tản mới năm tuổi đã ly hôn với bác Giang của con rồi."

"Bác Giang của con và dì Ninh vốn là hôn ước từ bé, hai nhà vốn rất thân. Nhưng... Bác Giang của con quá đáng, ra ngoài lăng nhăng có con riêng, còn muốn rước cả về nhà."

"Ông ta làm chuyện hồ đồ như vậy, dì Ninh liền ly hôn. Chỉ khổ cho Tản Tản, có một người cha như thế, từ nhỏ theo mẹ, chịu đủ lời chỉ trỏ, nghe không ít điều tiếng."

Nói đến đây, bà Hứa liếc nhìn Giang Dật, như muốn giải thích: "Mẹ con, tiểu thư Quỳnh Hoa, rất thân với dì Ninh, nên vẫn luôn thương xót Tản Tản."

"Đương nhiên rồi Tiểu Dật, chẳng qua trước đây tiểu thư chưa biết đến sự tồn tại của con. Giờ con đã được đón về nhà, tiểu thư cũng rất xem trọng con."

Giang Dật gật gật đầu, với lời bà Hứa nói thì chẳng mấy để tâm.

Thực ra, cô chưa từng trông mong gì vào Giang Quỳnh Hoa – người mẹ trên danh nghĩa này. Cô trở về Giang gia, chỉ là vì đã hứa với người mẹ ruột đã qua đời rằng trước tuổi hai mươi phải do Giang Quỳnh Hoa đứng ra làm người giám hộ.

Mẹ cô và Giang Quỳnh Hoa, giữa họ không có tình yêu, chỉ là một đêm bồng bột.

Còn cô và Giang Quỳnh Hoa, thứ duy nhất ràng buộc là huyết thống, chứ chẳng có bao nhiêu tình cảm.

Để tránh bà Hứa lại xúc động cảm thán kiểu "đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài chịu khổ nhiều năm", Giang Dật liền hỏi tiếp: "Vậy... Tản Tản là người thế nào? Bà cũng quý cô ấy lắm phải không?"

Bà Hứa mỉm cười: "Nó là đứa rất ngoan, giống con vậy. Nếu dọn đến đây, con cũng có thêm một người bạn, nhất định các con sẽ trở thành bạn tốt."

Còn có thể thành bạn tốt hay không, điều đó phải xem duyên phận. Với Giang Dật, Giang gia chẳng qua giống một gia đình ký túc, cô vốn không ôm kỳ vọng gì.

Chỉ mong, nếu cùng sống chung, thì có thể hòa thuận là tốt nhất.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.