0 chữ
Chương 2
Chương 2
Mà một Omega phát tình giữa nơi công cộng, tuyệt đối rất nguy hiểm.
Dù đây là nữ sinh học viện, phần lớn học sinh phân hóa thành Omega hoặc Beta, nhưng cũng có Alpha nữ. Nếu không may gặp phải một Alpha... sẽ phiền toái vô cùng.
Giang Dật vốn không muốn xen vào, nhưng nhìn dáng vẻ này, có lẽ cô gái vừa mới phân hóa.
Hít sâu một hơi, cô liếc nhanh qua chiếc cặp rơi trên sàn, từng bước áp sát, vừa đi vừa giải thích: "Phòng y tế chắc chắn có thuốc ức chế, mình đưa bạn đi. Yên tâm, mình chưa phân hóa, chưa có giới tính chủ, sẽ không đe dọa bạn đâu."
Chỉ là một thiếu nữ bình thường, hoàn toàn vô hại.
Cô nói vậy, chậm rãi tiến đến trước mặt đối phương, chìa tay ra: "Đến đây, mình cõng bạn qua đó."
Cô gái mím môi, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Giang Dật, một lúc lâu mới khẽ gật đầu.
Có được sự đồng ý, Giang Dật mới đặt cặp xuống, kéo tay cô gái khoác lên vai mình, cúi xuống cõng cô lên lưng.
Thân thể nóng bỏng lập tức áp sát, Giang Dật gắng sức đứng dậy, tiện tay nhặt cặp của cả hai rồi bước nhanh ra ngoài.
Trước kia theo mẹ quản lý nhà hàng, Giang Dật từng vác cả bình gas, lại luyện tán thủ mấy năm, so với bạn cùng tuổi sức lực dư thừa. Cõng một thiếu nữ tuổi dậy thì chẳng hề khó.
Cái khó duy nhất là... cô gái trên lưng chẳng chịu yên.
Có lẽ vì cơn nhiệt nội thể giày vò, khiến cô cảm thấy tấm lưng Giang Dật thật mát, xuống đến cầu thang liền bắt đầu cựa quậy, cọ tới cọ lui.
Giang Dật bị liếʍ mấy lần, co rụt cổ khẩn cầu: "Bạn... bạn đừng liếʍ nữa có được không."
Thà cắn còn đỡ hơn bị liếʍ.
Không biết có phải nghe thấu tiếng lòng, cô gái ngừng lại một thoáng, nhưng ngay sau đó... hung hăng cắn mạnh vào vai Giang Dật.
"Xì!" Cô hít mạnh một hơi lạnh: "Mình đâu có cho phép bạn cắn chứ!"
Nhưng cô gái chẳng nghe, vẫn gặm cắn vai cô liên tục!
Đau đến nỗi khóe mắt Giang Dật ươn ướt. Miệng lầm bầm: "Bạn tưởng mình là Trương Vô Kỵ, cắn một cái là định tình với Triệu Mẫn sao..." Vừa phàn nàn, cô vừa bước nhanh theo chỉ dẫn đến phòng y tế.
May mà hôm nay dù là ngày khai giảng, y tế trường vẫn có người trực. Khi Giang Dật đến nơi, một bác sĩ nữ Omega đã kịp ra tiếp.
Dưới sự trợ giúp của bác sĩ, Giang Dật mới vất vả đưa được cô gái kia vào phòng cách ly chuyên dành cho học sinh trải qua kỳ phát tình.
Có lẽ vì vừa mới phân hóa, cô gái bám riết không buông. Giang Dật đặt cô xuống giường, tay kia vẫn bị giữ chặt.
Giang Dật đau đầu, bác sĩ cũng không thể để bệnh nhân vùng vằng nên đành nhờ cô phụ giữ lại, hai người hợp lực khá lâu mới tiêm được mũi thuốc ức chế.
Xử lý xong, bác sĩ mới bật máy lọc không khí, khép cửa lại rồi đưa Giang Dật ra ngoài.
Thoát ra được, Giang Dật vỗ ngực thở phào. Nghĩ đến dáng vẻ mất kiểm soát của đối phương ban nãy, trong lòng không nhịn được run rẩy, Omega thật sự là sinh vật quá đáng sợ.
Nữ bác sĩ đã quen thuộc với những ca phân hóa, nhìn bộ dáng hồn vía chưa yên của cô, mỉm cười nói: "Thường thì chỉ khi vừa phân hóa mới khó chịu đến thế. Sau khi kỳ phát tình ổn định, dùng thuốc ức chế là vẫn có thể sống bình thường."
"Nhưng các em sắp tới tuổi phân hóa, vẫn nên chú ý thân thể mình. Nếu thấy có chỗ nào không ổn, có lẽ ngày phân hóa đã gần, chuẩn bị trước cũng tốt."
Giang Dật vẫn chưa yên tâm, liếc nhìn bác sĩ hỏi: "Chị bác sĩ, không có cách nào xác định chính xác kỳ phát tình đến chưa sao?"
Bác sĩ mỉm cười, chậm rãi đáp: "Thông thường là từ sau sinh nhật mười sáu đến trước sinh nhật mười tám, nhưng cụ thể còn tùy từng người."
Chưa phân hóa, Giang Dật đối với kỳ phân hóa đang đến gần, trong lòng không khỏi mang theo lo lắng sâu kín.
Bác sĩ như nhìn thấu tâm tư ấy, mỉm cười trấn an: "Em cũng đừng quá lo. Phản ứng dữ dội như cô bé ban nãy thật ra rất hiếm. Hơn nữa, hiện nay ở đâu cũng có biện pháp ứng phó với việc phân hóa của thanh thiếu niên, sẽ không để xảy ra tình huống nguy hiểm đâu."
Điều đó quả thật đúng. Trong thế giới này, kẻ nào dám xâm phạm vị thành niên thì chỉ có con đường chết.
Giang Dật thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, bác sĩ hỏi thêm vài thông tin về cô gái kia. Nhưng Giang Dật không biết tên, chỉ nói cô ấy học lớp A.
Vậy là bác sĩ liền liên hệ với giáo viên chủ nhiệm lớp A để xác nhận danh tính.
Thấy việc của mình đã xong, Giang Dật xách cặp, hướng thẳng ra cổng trường.
Trên xe của chị Tần về nhà, Giang Dật lại nhận được điện thoại từ Giang Quỳnh Hoa. Trong máy vang lên giọng bà: "Bữa tối nay hủy rồi, dì Ninh bên kia có chút việc, cần người chăm sóc."
"Tối nay mẹ cũng không về, con muốn ăn gì thì bảo bà Hứa nấu cho."
Giang Dật không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không cần ra ngoài xã giao, đối với cô đúng là tin vui.
Cô qua loa "ừ" một tiếng, rồi dứt khoát cúp máy.
Tối hôm đó, Giang Quỳnh Hoa không về nhà. Một mình ở căn biệt thự rộng lớn, Giang Dật có được niềm vui tự do khó tả.
Dĩ nhiên, cho dù bà chủ không có nhà, bà Hứa Lan vẫn chuẩn bị cho cô một bàn ăn vô cùng phong phú.
Dù đây là nữ sinh học viện, phần lớn học sinh phân hóa thành Omega hoặc Beta, nhưng cũng có Alpha nữ. Nếu không may gặp phải một Alpha... sẽ phiền toái vô cùng.
Giang Dật vốn không muốn xen vào, nhưng nhìn dáng vẻ này, có lẽ cô gái vừa mới phân hóa.
Hít sâu một hơi, cô liếc nhanh qua chiếc cặp rơi trên sàn, từng bước áp sát, vừa đi vừa giải thích: "Phòng y tế chắc chắn có thuốc ức chế, mình đưa bạn đi. Yên tâm, mình chưa phân hóa, chưa có giới tính chủ, sẽ không đe dọa bạn đâu."
Chỉ là một thiếu nữ bình thường, hoàn toàn vô hại.
Cô nói vậy, chậm rãi tiến đến trước mặt đối phương, chìa tay ra: "Đến đây, mình cõng bạn qua đó."
Cô gái mím môi, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Giang Dật, một lúc lâu mới khẽ gật đầu.
Thân thể nóng bỏng lập tức áp sát, Giang Dật gắng sức đứng dậy, tiện tay nhặt cặp của cả hai rồi bước nhanh ra ngoài.
Trước kia theo mẹ quản lý nhà hàng, Giang Dật từng vác cả bình gas, lại luyện tán thủ mấy năm, so với bạn cùng tuổi sức lực dư thừa. Cõng một thiếu nữ tuổi dậy thì chẳng hề khó.
Cái khó duy nhất là... cô gái trên lưng chẳng chịu yên.
Có lẽ vì cơn nhiệt nội thể giày vò, khiến cô cảm thấy tấm lưng Giang Dật thật mát, xuống đến cầu thang liền bắt đầu cựa quậy, cọ tới cọ lui.
Giang Dật bị liếʍ mấy lần, co rụt cổ khẩn cầu: "Bạn... bạn đừng liếʍ nữa có được không."
Thà cắn còn đỡ hơn bị liếʍ.
Không biết có phải nghe thấu tiếng lòng, cô gái ngừng lại một thoáng, nhưng ngay sau đó... hung hăng cắn mạnh vào vai Giang Dật.
Nhưng cô gái chẳng nghe, vẫn gặm cắn vai cô liên tục!
Đau đến nỗi khóe mắt Giang Dật ươn ướt. Miệng lầm bầm: "Bạn tưởng mình là Trương Vô Kỵ, cắn một cái là định tình với Triệu Mẫn sao..." Vừa phàn nàn, cô vừa bước nhanh theo chỉ dẫn đến phòng y tế.
May mà hôm nay dù là ngày khai giảng, y tế trường vẫn có người trực. Khi Giang Dật đến nơi, một bác sĩ nữ Omega đã kịp ra tiếp.
Dưới sự trợ giúp của bác sĩ, Giang Dật mới vất vả đưa được cô gái kia vào phòng cách ly chuyên dành cho học sinh trải qua kỳ phát tình.
Có lẽ vì vừa mới phân hóa, cô gái bám riết không buông. Giang Dật đặt cô xuống giường, tay kia vẫn bị giữ chặt.
Giang Dật đau đầu, bác sĩ cũng không thể để bệnh nhân vùng vằng nên đành nhờ cô phụ giữ lại, hai người hợp lực khá lâu mới tiêm được mũi thuốc ức chế.
Thoát ra được, Giang Dật vỗ ngực thở phào. Nghĩ đến dáng vẻ mất kiểm soát của đối phương ban nãy, trong lòng không nhịn được run rẩy, Omega thật sự là sinh vật quá đáng sợ.
Nữ bác sĩ đã quen thuộc với những ca phân hóa, nhìn bộ dáng hồn vía chưa yên của cô, mỉm cười nói: "Thường thì chỉ khi vừa phân hóa mới khó chịu đến thế. Sau khi kỳ phát tình ổn định, dùng thuốc ức chế là vẫn có thể sống bình thường."
"Nhưng các em sắp tới tuổi phân hóa, vẫn nên chú ý thân thể mình. Nếu thấy có chỗ nào không ổn, có lẽ ngày phân hóa đã gần, chuẩn bị trước cũng tốt."
Giang Dật vẫn chưa yên tâm, liếc nhìn bác sĩ hỏi: "Chị bác sĩ, không có cách nào xác định chính xác kỳ phát tình đến chưa sao?"
Bác sĩ mỉm cười, chậm rãi đáp: "Thông thường là từ sau sinh nhật mười sáu đến trước sinh nhật mười tám, nhưng cụ thể còn tùy từng người."
Chưa phân hóa, Giang Dật đối với kỳ phân hóa đang đến gần, trong lòng không khỏi mang theo lo lắng sâu kín.
Bác sĩ như nhìn thấu tâm tư ấy, mỉm cười trấn an: "Em cũng đừng quá lo. Phản ứng dữ dội như cô bé ban nãy thật ra rất hiếm. Hơn nữa, hiện nay ở đâu cũng có biện pháp ứng phó với việc phân hóa của thanh thiếu niên, sẽ không để xảy ra tình huống nguy hiểm đâu."
Điều đó quả thật đúng. Trong thế giới này, kẻ nào dám xâm phạm vị thành niên thì chỉ có con đường chết.
Giang Dật thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, bác sĩ hỏi thêm vài thông tin về cô gái kia. Nhưng Giang Dật không biết tên, chỉ nói cô ấy học lớp A.
Vậy là bác sĩ liền liên hệ với giáo viên chủ nhiệm lớp A để xác nhận danh tính.
Thấy việc của mình đã xong, Giang Dật xách cặp, hướng thẳng ra cổng trường.
Trên xe của chị Tần về nhà, Giang Dật lại nhận được điện thoại từ Giang Quỳnh Hoa. Trong máy vang lên giọng bà: "Bữa tối nay hủy rồi, dì Ninh bên kia có chút việc, cần người chăm sóc."
"Tối nay mẹ cũng không về, con muốn ăn gì thì bảo bà Hứa nấu cho."
Giang Dật không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không cần ra ngoài xã giao, đối với cô đúng là tin vui.
Cô qua loa "ừ" một tiếng, rồi dứt khoát cúp máy.
Tối hôm đó, Giang Quỳnh Hoa không về nhà. Một mình ở căn biệt thự rộng lớn, Giang Dật có được niềm vui tự do khó tả.
Dĩ nhiên, cho dù bà chủ không có nhà, bà Hứa Lan vẫn chuẩn bị cho cô một bàn ăn vô cùng phong phú.
1
0
1 tuần trước
22 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
