Chương 210
Tham quan dược viên
Hắn nhìn Tiểu Giới hỏi.
-Hầu như mỗi một tiểu thế giới đều có một dược viên như vậy.
-Mỗi một dược viên đều có khảo nghiệm giống như vậy sao?
-Đúng vậy. Tiểu thế giới càng cường đại thì khảo nghiệm sẽ càng khó, dược viên này có thể tính là một trong những dược viên thấp kém nhất của Thiên Tài các chúng ta mà thôi, nói là rác rưởi cũng không sai.
-Di!
Câu trả lời của đối phương khiến hắn rung động không thôi. Khảo nghiệm nơi này đã quá sức tưởng tượng rồi, thật không thể hình dung được những dược viên cao cấp nhất sẽ có dạng khảo nghiệm gì nữa.
-Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Ta có được trợ giúp gì từ Thiên Tài các hay không?
Tiểu Giới đáp:
-Có!
-Ồ, có sao?
Lạc Long đầy hứng khởi mà hỏi.
-Đúng vậy, ngươi có thể tùy ý sử dụng thảo dược ở nơi này nha.
Sắc mặt của hắn đen lại, liền nói một câu:
-Cút!
Trợ giúp này nói trắng ra thì là có cũng như không, vậy mà tên kia cũng dám nói ra, đúng là không biết xấu hổ mà. Thật không ngờ hắn nói như vậy mà đối phương lại cút thật, còn không để lại một lời liền cút, thật không biết đối phương có phải muốn trêu tức hắn hay không. Lạc Long đứng ngây ra mấy giây đồng hồ rồi chợt cười khổ, sau đó lại tự mình lẩm bẩm nói:
-Kệ đi, giải quyết chuyện của yêu nữ kia trước đã.
Để đạt được yêu cầu của thí luyện thì cần phải có thời gian rất dài, hắn cũng vì thế mà phải ở lại nơi này không thể ra ngoài. Vấn đề mà hắn lo lắng nhất chính là bên phía Long Vân tông có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Vả lại nếu hắn đi quá lâu thì người của tông môn sẽ rất lo lắng, nhất là Lạc Vân. Lại nói hắn đã để cho một khôi lỗi lưu lại ở tiểu thế giới của Văn Lang đế đô để thu dọn tàn cuộc sau trận chiến với đám cao tầng của Bạch Hạc tông, thế nhưng giữa chủ hồn và phân hồn cũng không phải tâm ý tương thông, phía bên này xảy ra chuyện gì thì ở bên kia cũng không biết được. Ấy là còn chưa kể phân hồn của hắn cũng có tư duy độc lập, hai người còn cách nhau một thế giới nên hắn không thể điều khiển được hành động của đối phương. Phân hồn của hắn cũng chỉ biết rằng hắn vẫn đang bình an vô sự nhưng lại không biết tình hình cụ thể, nếu như không trở về báo bình an cho mọi người trong tông thì nói không chừng bọn họ sẽ nghĩ rằng hắn xảy ra việc bất trắc. Có điều bây giờ có nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, hắn chỉ đành ngồi xuống tu luyện mà thôi.
Đến ngày thứ hai thì Hoàng Nguyệt cũng không có tìm hắn gây chuyện, đoán chừng nữ nhân kia nghĩ rằng hắn muốn ổn định thương thế cũng phải mất mấy ngày. Chuyện tu luyện thì không gấp được, vấn đề học tập tri thức luyện đan thì hắn càng không cần phải lo, vì vậy hắn chuẩn bị đi khảo sát nơi này một chút. Dựa vào ký ức của tên nam tử yêu tộc bị hắn sưu hồn thì tình hình cơ bản của nơi này đã bị hắn nắm rõ nhưng hắn vẫn muốn tận mắt đi xem dược liệu ở dược viên này. Đứng người dậy, hắn lập tức vận dụng linh hồn lực khiến thân thể của mình bay lên phóng về một hướng.
Dược viên này là một tiểu thế giới rộng lớn, Lạc Long đã phi hành gần một canh giờ rồi mà vẫn chưa thoát ra khỏi địa phận sinh hoạt của yêu thú. Khác với những tiểu thế giới được các đế quốc chọn làm đế đô, tiểu thế giới này chỉ là loại hàng giả cấp thấp mà thôi. Nơi này không có quy tắc, không có thiên đạo, mặc dù có năng lượng cực kỳ dồi dào nhưng lại không có liên hệ với ngoại giới, do đó lượng năng lượng kia là một con số bất biến. Bởi vì nơi này không có kết nối với ngoại giới nên sinh vật sống ở trong này chỉ có thể tu luyện tới một cảnh giới nhất định. Có điều Lạc Long muốn tu luyện tới khí hải cảnh ở nơi này thì cũng không có vấn đề gì, khí hải cảnh ở nơi này chỉ tương đương với yêu soái mà thôi, ở tiểu thế giới này không có một trăm thì cũng có mấy chục tên. Trên đường bay thì Lạc Long cũng gây ra không ít sự chú ý của yêu thú xung quanh, chỉ là khí thế áp bách tỏa ra từ linh hồn của hắn cũng để chấn nhiếp phần lớn bọn chúng rồi. Có điều phần lớn cũng không phải tất cả, sau khi phi hành trên không được hơn một canh giờ thì hắn đã tiến vào địa phận của một yêu thú rất mạnh.
-Kẻ nào?
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên, theo sau đó là một bàn tay lớn từ dưới bắn lên nhắm thẳng vào thân hình Lạc Long. Hắn vội vàng đáp xuống đất tránh đi đòn công kích kia, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía kẻ vừa ra tay. Đối phương là một nam tử mắt ưng, nhìn qua không khác gì với nhân loại thông thường trên người lại tỏa ra yêu khí nồng đậm. Xem xét từ khí thế mà hắn tỏa ra thì kẻ này hẳn là một tên yêu soái, tương đương với cường giả khí hải cảnh của nhân tộc. Đương nhiên thực lực của Lạc Long bây giờ không đủ để đánh lại đối phương, vì vậy hắn đành nói:
-Ta là người của yêu vương đại nhân.
Nam tử mắt ưng kia lập tức quát:
-To gan! Cuồng đồ ở đâu tới nơi này, lại còn dám tự xưng bản thân là người của yêu vương đại nhân. Đi chết đi!
Trên người của Lạc Long có khí tức khiến hắn vô cùng chán ghét, hơn nữa còn là một kẻ mà hắn trước giờ từng gặp qua, vì vậy nên hắn không chút do dự liền ra tay đối phó đối phương. Lạc Long cũng không có ý định đôi co với hắn, chỉ vận dụng linh hồn lực đánh sâu vào bên trong một vị trí trên cơ thể, lập tức trên đỉnh đầu hắn xuất hiện hư ảnh của một yêu thú hình nhện, toàn thân đen nhánh nhưng tám cái chân lại có màu vàng kim. Không sai, đây chính là hình ảnh bản thể của Hoàng Nguyệt, hoàng mâu huyền chu. Thứ này chính là ấn ký mà nàng ta đã lưu lại trên người Lạc Long, với kinh nghiệm của bản thân thì hắn không khó để lấy ấn ký đó ra ngoài. Khí tức từ ấn ký hình nhện kia tỏa ra khiến người hít thở không thông, giống như bị vạn cân đè lên lồng ngực vậy.
-Yêu vương đại nhân?
Nam tử mắt ưng thấy thế thì kinh ngạc vô cùng, không lẽ tiểu tử này đúng là người của yêu vương đại nhân? Lạc Long nhàn nhạt đáp:
-Còn có thể giả được hay sao? Ta có thể đi được chứ?
-Được!
Nam tử kia cắn răng cho hắn đi qua, trong đầu vẫn còn rất nhiều nghi hoặc. Sau khi Lạc Long đã đi rất xa thì bên cạnh nam tử yêu tộc chợt xuất hiện một thân ảnh nóng bỏng, một nữ tử dung nhan tuyệt mỹ, không phải Hoàng Nguyệt thì là ai?
-Tiểu tử này không đơn giản!
Nữ tử kia chợt lên tiếng khiến cho tên nam tử mắt ưng giật mình, quay đầu nhìn lại thì càng hoảng hốt, vội cúi đầu nói:
-Đại nhân.
Hoàng Nguyệt gật đầu với hắn nói:
-Hắn đúng là người của ta, sau này nếu có gặp thì cũng đừng làm khó hắn.
-Thế nhưng tên đó là nhân tộc đó đại nhân, ta sợ …
-Hả, ngươi có ý kiến gì sao?
Nam tử mắt ưng bị nàng nhìn chằm chằm thì tim đập thình thịch, vội cúi đầu đáp:
-Không … không có!
-Không có là tốt.
Nói rồi thân ảnh của nàng lại biến mất, nam tử yêu tộc thấy vậy thì thở dài một hồi thầm tự nhủ:
-Dù sao thì tên này cũng quá yếu, cho dù có là nhân tộc thì cũng không gây ra được sóng gió gì.
Lạc Long lúc này vẫn còn đang tiếp tục phi hành, trên đầu của hắn vẫn còn có hư ảnh hoàng mâu huyền chu treo lơ lửng, mặc dù nhìn như vậy có chút mất mặt nhưng sẽ tránh được không ít phiền phức nên hắn dứt khoát để luôn ấn ký đó trên đầu mà đi khắp nơi. Đi thêm mấy canh giờ nữa, tốn gần nửa ngày thì hắn mới thoát được ra khỏi khu vực sinh sống của yêu thú, tới khu vực trồng thảo dược. Khu vực trồng thảo dược không có một chút núi đồi nào, địa hình lại cực kỳ bằng phẳng, quét mắt nhìn một chút liền có thể thấy khung cảnh xa đến mười mấy dặm, khắp nơi đều là thảo dược đủ các loại màu sắc. Lạc Long thân là một luyện đan sư khi nhìn thấy cảnh này thì trái tim của hắn liền đập nhanh gấp mấy lần bình thường, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng kích động. Hắn hạ thấp độ cao phi hành một chút thì liền có thể thấy rõ từng loại thảo dược bên dưới nhưng vẫn chỉ lướt qua mà không dừng lại xem xét lâu. Từ vòng ngoài đã có thể thấy đủ loại thảo dược, có những loại vô cùng phổ thông, có những loại lại rất quý hiếm, có những loại đã tuyệt chủng chỉ được ghi lại trên điển tích, thậm chí còn có những loại thảo dược mà hắn không thể gọi tên. Thảo dược vòng ngoài đa phần đều là loại đẳng cấp thấp, đối với hắn không có quá nhiều tác dụng nhưng chỉ riêng số lượng và chất lượng cũng đủ khiến hắn khiếp sợ. Cơ hồ mỗi một gốc thảo dược ở đây đều có dược lực nhiều gấp hai đến ba lần những loại thảo dược tương tự ở thế giới bên ngoài. Hơn nữa thảo dược trong dược viên này mọc lên dày đặc, thật khó tưởng tượng được diện tích mấy triệu dặm vuông có thể nuôi dưỡng ra bao nhiêu gốc thảo dược nữa. Điều đáng quý nhất chính là yêu tộc ở nơi này rất có quy củ, bọn họ luôn chờ khi các loại thảo dược hoàn toàn trưởng thành thì mới hái đi, hơn nữa còn không làm ra việc nhổ cả gốc rễ, chỉ cần có đủ thời gian thì chúng sẽ tự khắc mọc lại. Bên cạnh đó thì loại đất ở nơi này cũng là một loại linh thổ mà đến Lạc Long cũng không biết tên, chỉ biết rằng thứ này dùng vào việc vun trồng thảo dược thì đúng là loại tốt nhất.
-Trúng mánh rồi … lão tử gặp được bảo tàng rồi ha ha ha!
10
0
6 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
