0 chữ
Chương 48
Chương 48
Lâm An Lan ngạc nhiên: “Trường anh thiết kế thế cũng hay đấy.”
“Ừ.” Trình Úc cười: “Vì là giảng đường bậc thang nên kiến trúc tòa nhà cũng khá đặc biệt. Nhìn cũng đẹp nữa.”
Lâm An Lan chống cằm nhìn anh: “Anh kể mà em cũng muốn đến trường anh xem thử.”
“Lần sau nhé.” Trình Úc nói: “Lần sau anh dẫn em về xem.”
Lâm An Lan gật đầu, ghé sát vào anh, cười hỏi: “Vậy anh giúp em như vậy... Em nên cảm ơn anh thế nào đây?”
Trình Úc bật cười, nhéo nhẹ mũi cậu: “Anh tốt với em là điều nên làm, không cần cảm ơn.”
“Thật hả?” Lâm An Lan cố ý nói: “Lấy thân báo đáp cũng không cần luôn à?”
Trình Úc: [!!!]
Anh không do dự: “Cái đó thì phải cần... Rất cần là đằng khác.”
Lâm An Lan cười khẽ, nghiêng người cầm lấy tay anh, cúi xuống hôn lên môi anh một cái.
Cậu hôn rất nhẹ, chỉ hơi lướt qua, lại không vội vàng rời đi. Mỗi nụ hôn đều mềm mại, như chuồn chuồn lướt nước.
Trình Úc sao chịu nổi kiểu dụ dỗ này. Anh ôm lấy cậu, ngậm lấy môi cậu, hôn thật sâu ngay tại phòng học yên tĩnh ấy.
Trong phòng yên ắng, ánh đèn trần tỏa ra màu vàng ấm áp. Trình Úc từ từ đẩy Lâm An Lan tựa vào tường cạnh bàn học, dịu dàng hôn cậu.
Khi nụ hôn kết thúc, mặt Lâm An Lan hơi ửng hồng, ánh mắt dịu dàng. Cậu tựa lưng vào tường, nhìn anh với ánh mắt đầy tình ý.
Vẻ thanh thuần ấy lại xen lẫn nét quyến rũ.
Khiến Trình Úc không nhịn được lại cúi xuống, cắn nhẹ bờ môi cậu.
“Em cố ý đúng không?” Trình Úc vừa ôm cậu vừa hỏi: “Từ lúc ăn cơm xong đã nói muốn soạn bài, kéo dài mãi đến bây giờ... Em cố ý hết đúng không?”
Lâm An Lan bật cười, hôn lại anh rồi hỏi: “Vậy em có động cơ gì?”
Trong lòng Trình Úc như có trống reo... Vừa hồi hộp vừa ngọt ngào.
Anh rời khỏi môi cậu, nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, nhìn nụ cười nghịch ngợm trên mặt cậu... Cả trái tim như sắp tràn ra mật.
Anh khẽ vuốt ve mặt cậu, dịu giọng nói: “Vì anh đúng không?”
“Vì lúc trước em nói rồi... Khi còn đi học, em rất ghen tị với những người khác. Họ có thể nắm tay người mình thích trong lớp, có thể hôn nhau trong trường. Nhưng em thì chẳng thể có gì cả.”
Giọng anh nhẹ như gió. Tâm tình mềm mại đến cực độ. Anh nhìn Lâm An Lan, ánh mắt vô cùng chuyên chú.
Lâm An Lan mỉm cười, nắm lấy tay còn lại của anh đặt lên trán mình rồi khẽ nói: “Giờ em có thể rồi.”
“Giờ em... Cái gì cũng có thể.”
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Trình Úc dâng lên một niềm hạnh phúc lẫn xót xa không tên.
“Ừ.” Trình Úc cười: “Vì là giảng đường bậc thang nên kiến trúc tòa nhà cũng khá đặc biệt. Nhìn cũng đẹp nữa.”
Lâm An Lan chống cằm nhìn anh: “Anh kể mà em cũng muốn đến trường anh xem thử.”
“Lần sau nhé.” Trình Úc nói: “Lần sau anh dẫn em về xem.”
Lâm An Lan gật đầu, ghé sát vào anh, cười hỏi: “Vậy anh giúp em như vậy... Em nên cảm ơn anh thế nào đây?”
Trình Úc bật cười, nhéo nhẹ mũi cậu: “Anh tốt với em là điều nên làm, không cần cảm ơn.”
“Thật hả?” Lâm An Lan cố ý nói: “Lấy thân báo đáp cũng không cần luôn à?”
Trình Úc: [!!!]
Anh không do dự: “Cái đó thì phải cần... Rất cần là đằng khác.”
Lâm An Lan cười khẽ, nghiêng người cầm lấy tay anh, cúi xuống hôn lên môi anh một cái.
Cậu hôn rất nhẹ, chỉ hơi lướt qua, lại không vội vàng rời đi. Mỗi nụ hôn đều mềm mại, như chuồn chuồn lướt nước.
Trong phòng yên ắng, ánh đèn trần tỏa ra màu vàng ấm áp. Trình Úc từ từ đẩy Lâm An Lan tựa vào tường cạnh bàn học, dịu dàng hôn cậu.
Khi nụ hôn kết thúc, mặt Lâm An Lan hơi ửng hồng, ánh mắt dịu dàng. Cậu tựa lưng vào tường, nhìn anh với ánh mắt đầy tình ý.
Vẻ thanh thuần ấy lại xen lẫn nét quyến rũ.
Khiến Trình Úc không nhịn được lại cúi xuống, cắn nhẹ bờ môi cậu.
“Em cố ý đúng không?” Trình Úc vừa ôm cậu vừa hỏi: “Từ lúc ăn cơm xong đã nói muốn soạn bài, kéo dài mãi đến bây giờ... Em cố ý hết đúng không?”
Lâm An Lan bật cười, hôn lại anh rồi hỏi: “Vậy em có động cơ gì?”
Trong lòng Trình Úc như có trống reo... Vừa hồi hộp vừa ngọt ngào.
Anh khẽ vuốt ve mặt cậu, dịu giọng nói: “Vì anh đúng không?”
“Vì lúc trước em nói rồi... Khi còn đi học, em rất ghen tị với những người khác. Họ có thể nắm tay người mình thích trong lớp, có thể hôn nhau trong trường. Nhưng em thì chẳng thể có gì cả.”
Giọng anh nhẹ như gió. Tâm tình mềm mại đến cực độ. Anh nhìn Lâm An Lan, ánh mắt vô cùng chuyên chú.
Lâm An Lan mỉm cười, nắm lấy tay còn lại của anh đặt lên trán mình rồi khẽ nói: “Giờ em có thể rồi.”
“Giờ em... Cái gì cũng có thể.”
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Trình Úc dâng lên một niềm hạnh phúc lẫn xót xa không tên.
1
0
4 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
