TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Vương Thành: [!!!]

Vương Thành khách khí nói: [Tiền thưởng gì chứ, chúng ta không phải đều là vì Cây Ngọc Lan sao? Đây là để tạo ra tình yêu, không liên quan đến tiền bạc!]

Trình Úc: [Tình yêu chân thành như thế vậy thì tiền thưởng năm nay đều miễn hết nhỉ.]

Vương Thành: [!!!]

Vương Thành vội vã đổi giọng: [Thực ra thì khi cần thiết tiền cũng rất quan trọng, ở một mức độ nào đó thì tiền cũng có thể chuyển hoá thành năng lượng đó.]

Trình Úc: [Hửm?]

Vương Thành: [Đúng mà. *gật gật đầu*]

Trình Úc cười khẽ một tiếng, cảm thấy trợ lý của anh hoạt bát hơn so với lúc mới đến rất nhiều.

Trình Úc đang định trả lời thi đột nhiên cảm thấy trước mặt có một cái bóng che phủ, ngước lên nhìn thì thấy Lâm An Lan không biết đã đi đến trước mặt anh từ khi nào.

Trình Úc nhanh chóng cất điện thoại di động vào: “Em chuẩn bị bài học xong rồi?”

Lâm An Lan gật đầu: “Ừm.”

“Vậy đi thôi.” Trình Úc vừa nói vừa đứng lên, tiện tay cầm theo micro.

Lâm An Lan và Trình Úc cùng nhau ra ngoài, đóng cửa lại.

Bầu trời tối đen, sân trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có những ngôi sao rải rác trong màn đêm tựa như những vì sao trong Dải Ngân Hà.

Trình Úc bật đèn pin cầm tay anh mang theo định đi về phía cổng trường thì bị Lâm An Lan kéo lại đi về phía phòng học.

“Đến phòng học?”

“Ừm.” Lâm An Lan gật đầu: “Để em kiểm tra xem có đánh rơi gì không.”

Trình Úc nghĩ chắc không rơi mất gì được, nhưng từ trước đến nay anh luôn chiều theo ý Lâm An Lan, có gì là đồng ý nấy. Vì thế anh không từ chối, cầm điện thoại chiếu đèn, cùng cậu đi về phía phòng học.

Lâm An Lan lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn phòng học rồi đi đến chỗ bục giảng, làm bộ làm tịch nhìn quanh một vòng: “Không có gì cả.”

“Vậy mình đi thôi.”

Lâm An Lan quay đầu nhìn anh một cái, mỉm cười, không nói gì, đi về phía chỗ ngồi trước kia của mình.

Trình Úc đành phải đi theo.

“Hồi trước anh ngồi đây hả?” Lâm An Lan ngồi xuống, cảm thấy cái bàn này hơi thấp.

Trình Úc cũng ngồi xuống bên cạnh cậu: “Ừ, đúng hàng cuối cùng.”

“Lúc đó tụi mình học ở đâu thì anh ngồi chỗ nào?”

Nghe vậy, Trình Úc hơi sững người. Anh không nghĩ cậu lại hỏi chuyện hồi cấp ba.

“Lúc đó lớp anh không có chỗ ngồi cố định.” Anh nói: “Trường anh là kiểu giảng đường bậc thang, mỗi bậc là một dãy bàn. Nên không có chuyện người thấp ngồi sau sẽ bị chắn tầm nhìn. Vì thế mỗi tuần bọn anh lại tự động dời xuống một hàng. Trong lớp, chỗ nào bọn anh cũng từng ngồi cả.”

1

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.