0 chữ
Chương 26
Chương 26
“Tôi chỉ trả lời cậu vậy thôi chứ tôi đâu có nói là tôi sẽ rời đi.”
Trình Úc nói xong thì bước qua mấy băng ghế rời khỏi lớp học.
Trần Anh Kiệt thấy vậy vội vàng đuổi theo thì Trình Úc quay đầu lại nói: “Đừng đi theo tôi, tôi đi xử lý một số việc riêng.”
Trần Anh Kiệt: [...]
Trần Anh Kiệt đành miễn cưỡng dừng bước, nhíu mày đi về.
Lâm An Lan vừa đi tới cửa phòng giáo viên thì nghe thấy tiếng Trình Úc.
Cậu quay đầu lại nhìn Trình Úc, nghi hoặc hỏi: “Không phải hôm nay anh phải đi làm cơm sao? Sao lại chạy đến lớp học?”
“Anh tới nghe thầy giáo Lâm giảng bài.” Trình Úc cười nói.
Đang nói chuyện anh đột nhiên thay đổi vẻ mặt, giả vờ oan ức đau khổ nói: “Thầy giáo Lâm không công bằng.”
“Sao lại không công bằng ?” Lâm An Lan không hiểu.
“Mọi người đều là học sinh một lớp, tại sao những học sinh khác có quà mà em lại không có? Có phải do em cao hơn các bạn khác không?”
Lâm An Lan: [...]
Lâm An Lan ị bị anh chọc cho tức cười: “Vậy cho nên bạn học Trình chờ đến hết tiết học đuổi theo tôi tới văn phòng là muốn đòi quà sao?”
Trình Úc gật đầu: “Em cũng chăm chú nghe giảng bài mà, nên em cũng muốn có quà.”
Lâm An Lan hào phòng nói: “Được rồi, vậy anh tự lấy một cái đi.”
Cậu mở túi đựng đồ ăn vặt ra để Trình Úc tự lấy.
Trình Úc nhìn đống đồ ăn đầy màu sắc bên trong, cuối cùng lấy ra một cây kẹo mυ"ŧ.
Lâm An Lan chợt nghĩ có lẽ anh thích ăn kẹo.
“Anh hài lòng chưa?” Cậu hỏi Trình Úc.
Trình Úc lắc đầu đưa que kẹo cho cậu: “Thầy Lâm giúp em bóc giấy gói kẹo ra đi.”
Lâm An Lan khẽ cười một tiếng: “Thầy Lâm còn giúp em ăn luôn kẹo đấy, tự lột đi.”
Cậu nói xong thì quay người bước vào văn phòng.
Trình Úc cũng theo cậu đi vào văn phòng.
“Anh vào đây làm gì?”
“Nhìn thầy Lâm chuẩn bị bài.” Trình Úc nói: “Bên anh chưa đến giờ nấu cơm nên có thể tự do hoạt động.”
Lúc này Lâm An Lan mới hiểu ra, cậu chỉ vào cái ghế đối diện mình, nói: “Vậy anh ngồi ở đây đi.”
Chuông báo vào học vang lên, Lý Vĩnh Tư cầm sách vở và túi đồ ăn vặt mà Lâm An Lan đưa cho cô bước ra ngoài, nháy mắt trong văn phòng chỉ còn lại hai người Lâm An Lan và Trình Úc.
Trình Úc bắt đầu rục rà rục rịch, mới nổi lên một chút tâm tư nhỏ thì thấy cameraman phía sau Lâm An Lan.
Anh quay đầu lại, ok fine, phía sau mình cũng có một cái đuôi.
“Các cậu có mệt không?” Trình Úc hỏi cameraman bên cạnh mình.
Cameraman cười cười: “Vẫn ổn.”
“Các cậu đi nghỉ ngơi một chút đi.” Trình Úc tỏ vẻ săn sóc: “Uống miếng nước, hút điếu thuốc, thả lỏng một chút, ở đây có máy quay cố định rồi nên các cậu cũng không sợ sẽ bỏ lỡ cảnh quay đâu.”
Trình Úc nói xong thì bước qua mấy băng ghế rời khỏi lớp học.
Trần Anh Kiệt thấy vậy vội vàng đuổi theo thì Trình Úc quay đầu lại nói: “Đừng đi theo tôi, tôi đi xử lý một số việc riêng.”
Trần Anh Kiệt: [...]
Trần Anh Kiệt đành miễn cưỡng dừng bước, nhíu mày đi về.
Lâm An Lan vừa đi tới cửa phòng giáo viên thì nghe thấy tiếng Trình Úc.
Cậu quay đầu lại nhìn Trình Úc, nghi hoặc hỏi: “Không phải hôm nay anh phải đi làm cơm sao? Sao lại chạy đến lớp học?”
“Anh tới nghe thầy giáo Lâm giảng bài.” Trình Úc cười nói.
Đang nói chuyện anh đột nhiên thay đổi vẻ mặt, giả vờ oan ức đau khổ nói: “Thầy giáo Lâm không công bằng.”
“Sao lại không công bằng ?” Lâm An Lan không hiểu.
“Mọi người đều là học sinh một lớp, tại sao những học sinh khác có quà mà em lại không có? Có phải do em cao hơn các bạn khác không?”
Lâm An Lan ị bị anh chọc cho tức cười: “Vậy cho nên bạn học Trình chờ đến hết tiết học đuổi theo tôi tới văn phòng là muốn đòi quà sao?”
Trình Úc gật đầu: “Em cũng chăm chú nghe giảng bài mà, nên em cũng muốn có quà.”
Lâm An Lan hào phòng nói: “Được rồi, vậy anh tự lấy một cái đi.”
Cậu mở túi đựng đồ ăn vặt ra để Trình Úc tự lấy.
Trình Úc nhìn đống đồ ăn đầy màu sắc bên trong, cuối cùng lấy ra một cây kẹo mυ"ŧ.
Lâm An Lan chợt nghĩ có lẽ anh thích ăn kẹo.
“Anh hài lòng chưa?” Cậu hỏi Trình Úc.
Trình Úc lắc đầu đưa que kẹo cho cậu: “Thầy Lâm giúp em bóc giấy gói kẹo ra đi.”
Lâm An Lan khẽ cười một tiếng: “Thầy Lâm còn giúp em ăn luôn kẹo đấy, tự lột đi.”
Cậu nói xong thì quay người bước vào văn phòng.
Trình Úc cũng theo cậu đi vào văn phòng.
“Nhìn thầy Lâm chuẩn bị bài.” Trình Úc nói: “Bên anh chưa đến giờ nấu cơm nên có thể tự do hoạt động.”
Lúc này Lâm An Lan mới hiểu ra, cậu chỉ vào cái ghế đối diện mình, nói: “Vậy anh ngồi ở đây đi.”
Chuông báo vào học vang lên, Lý Vĩnh Tư cầm sách vở và túi đồ ăn vặt mà Lâm An Lan đưa cho cô bước ra ngoài, nháy mắt trong văn phòng chỉ còn lại hai người Lâm An Lan và Trình Úc.
Trình Úc bắt đầu rục rà rục rịch, mới nổi lên một chút tâm tư nhỏ thì thấy cameraman phía sau Lâm An Lan.
Anh quay đầu lại, ok fine, phía sau mình cũng có một cái đuôi.
“Các cậu có mệt không?” Trình Úc hỏi cameraman bên cạnh mình.
Cameraman cười cười: “Vẫn ổn.”
“Các cậu đi nghỉ ngơi một chút đi.” Trình Úc tỏ vẻ săn sóc: “Uống miếng nước, hút điếu thuốc, thả lỏng một chút, ở đây có máy quay cố định rồi nên các cậu cũng không sợ sẽ bỏ lỡ cảnh quay đâu.”
4
0
4 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
