0 chữ
Chương 25
Chương 25
Trình Úc nhìn cậu chăm chú một hồi lâu, cúi đầu, cầm bút trên bàn định vẽ bóng lưng cậu lần nữa.
Nhưng anh chưa kịp vẽ thì Trần Anh Kiệt ngồi bên cạnh đã động bút trước, trên giấy của anh viết: Chúng ta ở lại đến hết tiết học này hay sao?
Kỳ thực lúc ấy Trình Úc rất ngạc nhiên khi cậu ấy đồng ý cùng anh đến lớp học.
Công việc của họ hôm nay là làm đầu bếp trong trường tiểu học, chương trình sợ họ không quen dùng bếp lửa của nông thôn nên đã đặc biệt nhờ dì Vương từng nấu cơm cho bọn trẻ đến dạy bọn họ.
Dì Vương rất nhiệt tình dẫn họ đi tham quan chỗ nấu cơm trong trường học, rồi bảo họ đợi một chút đến giờ nấu cơm sẽ hướng dẫn cụ thể cho hai người họ.
Đương nhiên là mấy người Trình Úc đồng ý, chỉ là một tiếng đồng ý này mà cả ba người có một khoảng thời gian nhàn rỗi.
Lúc này chỉ mới tám giờ, vẫn chưa tới giờ nấu cơm nên chương trình cho họ hoạt động tự do, miễn không chậm trễ việc nấu cơm là được.
Trình Úc không chút do dự xoay người đi đến lớp học, dự định thưởng thức dáng vẻ làm thầy giáo của Lâm An Lan.
Nhưng không hiểu sao Trần Anh Kiệt cũng cùng đi theo anh vào lớp học.
Trình Úc và Trần Anh Kiệt không quen biết nhau nên cũng không buồn để ý, nhưng lúc này rõ ràng là Trần Anh Kiệt đã ngồi không yên.
Trình Úc suy nghĩ một chút rồi viết câu trả lời lên giấy: Ừ, bây giờ mà đi ra sẽ gây mất trật tự lắm, chờ hết tiết học rồi ra.
Đây là lần đầu tiên Lâm An Lan đứng lớp, nên Trình Úc không muốn vì Trần Anh Kiệt rời đi mà làm cho lớp học hỗn loạn.
Trần Anh Kiệt thấy anh nói như vậy thì trong lòng có hơi khó chịu.
Cậu ta liếc mắt nhìn Lâm An Lan trên bục giảng một cái, rồi nhìn Trình Úc ngồi bên cạnh mình đang liên tục nhìn chằm chằm vào Lâm An Lan như thể đang rất chăm chú nghe cậu giảng bài, trong lòng thật sự cảm thấy khó hiểu, cái này thì có gì đáng để nghe chứ?
Vẫn chăm chú như vậy?!
Lẽ nào đây chính là cảnh giới tinh thần của học bá sao?
Cho dù là chữ Hán đơn giản nhất họ cũng cảm thấy vô cùng hứng thú?
Trần Anh Kiệt không thể nào hiểu được, thậm chí cậu ta còn cảm thấy buồn ngủ.
Một tiết học trôi qua, Trần Anh Kiệt thấy mình gần như muốn ngủ gục đến nơi nên anh vỗ vỗ mặt mình, đứng lên nói với Trình Úc: “Đi thôi anh Úc, chúng ta nên về thôi.”
“Cậu về trước đi.” Trình Úc nói.
Bây giờ còn chưa đến giờ nấu cơm, anh không cần phải vội.
“Nhưng không phải anh vừa nói hết tiết thì chúng ta rời đi sao?”
Nhưng anh chưa kịp vẽ thì Trần Anh Kiệt ngồi bên cạnh đã động bút trước, trên giấy của anh viết: Chúng ta ở lại đến hết tiết học này hay sao?
Kỳ thực lúc ấy Trình Úc rất ngạc nhiên khi cậu ấy đồng ý cùng anh đến lớp học.
Công việc của họ hôm nay là làm đầu bếp trong trường tiểu học, chương trình sợ họ không quen dùng bếp lửa của nông thôn nên đã đặc biệt nhờ dì Vương từng nấu cơm cho bọn trẻ đến dạy bọn họ.
Dì Vương rất nhiệt tình dẫn họ đi tham quan chỗ nấu cơm trong trường học, rồi bảo họ đợi một chút đến giờ nấu cơm sẽ hướng dẫn cụ thể cho hai người họ.
Đương nhiên là mấy người Trình Úc đồng ý, chỉ là một tiếng đồng ý này mà cả ba người có một khoảng thời gian nhàn rỗi.
Trình Úc không chút do dự xoay người đi đến lớp học, dự định thưởng thức dáng vẻ làm thầy giáo của Lâm An Lan.
Nhưng không hiểu sao Trần Anh Kiệt cũng cùng đi theo anh vào lớp học.
Trình Úc và Trần Anh Kiệt không quen biết nhau nên cũng không buồn để ý, nhưng lúc này rõ ràng là Trần Anh Kiệt đã ngồi không yên.
Trình Úc suy nghĩ một chút rồi viết câu trả lời lên giấy: Ừ, bây giờ mà đi ra sẽ gây mất trật tự lắm, chờ hết tiết học rồi ra.
Đây là lần đầu tiên Lâm An Lan đứng lớp, nên Trình Úc không muốn vì Trần Anh Kiệt rời đi mà làm cho lớp học hỗn loạn.
Trần Anh Kiệt thấy anh nói như vậy thì trong lòng có hơi khó chịu.
Cậu ta liếc mắt nhìn Lâm An Lan trên bục giảng một cái, rồi nhìn Trình Úc ngồi bên cạnh mình đang liên tục nhìn chằm chằm vào Lâm An Lan như thể đang rất chăm chú nghe cậu giảng bài, trong lòng thật sự cảm thấy khó hiểu, cái này thì có gì đáng để nghe chứ?
Lẽ nào đây chính là cảnh giới tinh thần của học bá sao?
Cho dù là chữ Hán đơn giản nhất họ cũng cảm thấy vô cùng hứng thú?
Trần Anh Kiệt không thể nào hiểu được, thậm chí cậu ta còn cảm thấy buồn ngủ.
Một tiết học trôi qua, Trần Anh Kiệt thấy mình gần như muốn ngủ gục đến nơi nên anh vỗ vỗ mặt mình, đứng lên nói với Trình Úc: “Đi thôi anh Úc, chúng ta nên về thôi.”
“Cậu về trước đi.” Trình Úc nói.
Bây giờ còn chưa đến giờ nấu cơm, anh không cần phải vội.
“Nhưng không phải anh vừa nói hết tiết thì chúng ta rời đi sao?”
4
0
4 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
